CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI
Đầu xuân năm mới, các nhà hiển quý trong kinh tràn đầy những lời đồn đãi tam công tử nhà này đã ước định với tứ tiểu thư nhà nào, đại tiểu thư nhà kia đã cùng tiểu thế tử nhà nọ mai mối. Quốc hiếu Tiên đế còn chưa qua, tạm dừng hết thảy hôn, tang, gả, thú, lại khó ngăn được tâm phụ mẫu một lòng vì nữ nhi mà trù tính. Mắt thấy Nguyệt Lưu vương tử qua rằm tháng giêng còn chưa có ý khởi hành rời kinh, vừa qua đầu xuân, trăm nhà như một, khắp kinh thành phấp phới bay ra một đoàn quan gia tiểu thư “từ lúc tiên đế chưa băng hà đã đính thân, chỉ là vẫn chưa kịp thông tri bằng hữu.”
Trong triều đình, một đám văn võ quần thần, văn có thể đề bút an thiên hạ, võ có thể giục ngựa định càn khôn đóng cửa hết thương nghị lại là nghị thương, ra đến cửa mỗi người đều lắc đầu thở dài thần sắc uể oải. Nghe nói Thiên tử đăng cơ chưa đầy một năm hàng đêm đều không nghỉ ngơi, gương mặt tuấn tú ngây ngô khó giấu nổi tiều tụy. Nghe nói Lâm Giang vương không màng thể diện, cùng với chúng thần quỳ bái, khóc đến lão lệ tung hoành, tự trách thẹn với liệt tổ liệt tông. Nghe nói lại là nghe nói, nhao nhao hỗn loạn, ồn ào xôn xao.
Nửa đêm, Ôn tướng quân bị triệu tiến cung mật đàm thật lâu sau trở về phủ liền lập tức đi vấn an lão quận chúa. Quận chúa một đầu tóc bạc liếc nhìn nhi tử nhíu mày không nói, chợt cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hoan/2321313/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.