CHƯƠNG THỨ MƯỜI CHÍN
Cuối hạ Thiên Hữu năm hai mươi tám, thiên tử băng hà. Chín châu đồ trắng, thiên địa cùng ai (bi thương). Nửa tháng sau, trước cửa Tướng phủ bạch trướng treo cao, Cao tướng bệnh nặng qua đời.
Một tháng rối ren, Lâm Giang vương cẩn tuân di chiếu của tiên đế, giúp đỡ hoàng tử Chương ngồi lên đại bảo. Tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ. Tôn thân mẫu Bàng phi vi thái hậu, thúc phụ Lâm Giang vương phụ trách nhiếp chính. Hoàng tử Sùng bị cưỡng chế cả đời câu thúc trong thiên điện, trọn đời không được bước ra ngoài nửa bước, cung phi tự vẫn.
Hoàng tử Chương được lưu truyền mơ mơ hồ hồ trong miệng mọi người cuối cùng cũng đi lên cung lâu đối mặt với hàng vạn hàng nghìn con dân của hắn, dưới dương quang nóng rực chói mắt mùa hạ, cách một tầng mười hai dải lưu châu lấp lóe trên đế miện, hiện ra trước mắt bách quan chính là gương mặt trắng nõn ngây ngô còn mang theo nét trẻ con, cùng với tiên đế long tinh mắt hổ hoàn toàn bất đồng, tân đế có hàng lông mày dài nhỏ cong cong giống như thân mẫu Bàng thái hậu, hành động nhã nhặn, cử chỉ ôn hòa, chưa mở miệng, trên mặt đã có ba phần tươi cười nhàn nhạt. Vài phần mơ hồ quen thuộc, vài phần tựa như đã trông thấy ở đâu.
Trống nhạc nổi lên, non sông cúi đầu. Từ đầu đến cuối, không một người nào dám đem tầm mắt nâng lên nửa tấc, nhìn lén long nhan thiên tử.
Vừa mới ra khỏi cửa cung, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hoan/2321305/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.