CHƯƠNG THỨ TÁM
Lời người xưa nói đều có đạo lý. Nguyệt doanh tắc khuy, thủy mãn tắc dật (trăng tròn lại khuyết, nước đầy sẽ tràn). Đối nhân xử thế nào ai có thể trọn vẹn, thế nên, khi nói chuyện cũng phải lưu lại ba phần đường sống.
Đường Vô Hoặc vừa rời đi, cái người “không bao giờ đến nữa” vừa được nhắc tới liền xuất hiện.
Diệp Thanh Vũ đứng ở dưới mái hiên, nhìn Ôn Nhã Thần một thân gấm hoa rực rỡ, ngân quan ngọc đái như trước, nhịn không được bật cười.
“Ta đã nói, ngươi cười rộ lên càng đẹp mắt.” Hắn ba bước biến thành hai bước chạy vội tới trước mặt y, đứng ở bậc thang trước cửa, khẽ ngẩng đầu lên, vẫn là bộ dáng ôn nhu thân thiết. Giống như một tháng xa cách đều quên đi không dấu vết.
Diệp Thanh Vũ vẫn giữ nét mặt tươi cười, nhìn gã sai vặt phía sau hắn ra ra vào vào, không ngừng dọn đồ vật vào trong viện: “Lại đi chỗ nào thú vị?”
Con lạc đà trang trí màu sắc rực rỡ, hình nộm tạp kĩ khuôn mặt dữ tợn làm bằng gốm, chiếc cốc nạm bảo thạch đỏ như huyết… Mỗi thứ đều màu sắc sặc sỡ, diễm quang lấp lánh, đúng kiểu yêu thích như trước nay của hắn.
“Tây Vực?” Phong cách thô mộc lại hoang dại không giống với trung nguyên. Cơ mà, công tử ca cẩm y ngọc thực cũng có thể chịu được khổ sở lặn lội đường xa, bão cát nóng nực sao?
“Thấy thế nào? Những thứ trong tay Hồ thương Tây thị cũng không tốt bằng đâu.” Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hoan/2321286/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.