CHƯƠNG THỨ MƯỜI MỘT
“Này này này, nói cho các ngươi nghe một chuyện lạ à nha… Trong cung đều lén lút lưu truyền…”
Có kẻ quá chén, ôm lấy hoa nương, nằm dựa vào ghế, say khướt mà luyên thuyên: “Nửa đêm hai hôm trước, có người nhìn thấy Lâm Giang vương tiến vào Y Lan điện của Lý nương nương…”
Gã tận lực đè thấp thanh âm, giọng điệu thần bí: “Các ngươi nói xem, này là có chuyện gì?”
Có người cười nhạt: “A, này thì có cái gì? Lâm Giang vương giúp đỡ Sùng hoàng tử cũng không phải ngày một ngày hai.”
“Hừ, giúp đỡ? Trong thâm cung nội viện nào có chuyện giúp đỡ đơn giản như vậy…” Cái vị mới nãy bị hắn ngắt lời liếc mắt một cái, sắc mặt quỷ dị.
“Chẳng lẽ là nói…” Mọi người đều chấn kinh.
“Chuyện của người trên, chúng ta sao có thể vọng đoán?” Vừa lòng mà nhìn một lũ trợn mắt há mồm, vị khơi mào câu chuyện kia lại chuyển ý tứ vòng vo.
“Xời… Tiểu tử ngươi mồm miệng chẳng có được một câu nói thật!” Những người ngồi đó đều ồ lên. Mới vừa rồi còn liên tục chuốc rượu Ôn Nhã Thần, cả nhóm lập tức chuyển hướng, sôi nổi đến bên vị kia.
Trong lúc vui đùa, vẫn có người thông minh bị đả động tâm tư: “Vừa nãy nói như vậy, ngược lại thật đúng là… Trước đây mơ hồ từng có phong thanh, bộ dáng Sùng hoàng tử cũng không giống đương kim hoàng thượng a…”
“Hư… Ngươi không cần đầu nữa hả? Lời như thế sao có thể nói lung tung! Không giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hoan/2321292/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.