Thành phố A, sáng sớm, sương mù dày đặc giăng kín bầu trời. Những đám mây ẩm ướt bám dinha lại với nhau trên nền trời u ám, khiến người ta cảm thấy không một chút sức sống. Oi bức, ẩm thức là những từ ngữ biểu trưng của thành phố này. An Tĩnh thức dậy từ rất sớm, trong căn phòng tối om, cô quay người, nhìn về phía rèm cửa hơi hé mở ở cách đó không xa, ngáp một cái uể oải. Trong phòng tĩnh lặng, bởi vậy rất dễ nghe tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào. Cô thầm nghĩ, chắc chị gái dậy rồi. Chị ấy lúc nào cũng dậy sớm hơn mình. An Tĩnh nhìn chằm chằm vào tấm rèm cửa, ngư thể ở đó có cái gì vậy.
Tiếng bước chân ngoài cửa hướng xuống cầu thang, âm thanh bên dưới dần trở nên rõ rệt. Tiếng nói chuyện giữa mẹ và chị. Tiếng "tinh" của lò vi sóng. Tiếng lật giở từng trang báo đều lọt vào tai cô. Vì trong nhà có người chơi piano, nên giữa các phòng có cách âm rất tốt. Thật ra bình thường rất khó để nghe những âm thanh này. Nhưng không biết lý do gì, có lẽ bởi đó là việc diễn ra thường ngày nên dễ dàng lọt vào tai một cách rất tự nhiên.
Rèm cửa chưa được kéo kín run lên khe khẽ. Cô nghĩ lại không kéo của như mẹ dặn rồi. Đôi mắt đen láy của An Tĩnh cuối cùng đã có tiêu điểm, cô chớp mắt, chống người dậy, lật chăn bước xuống giường. Trong bộ váy ngủ thùng thình, cô vừa vuốt tóc, vừa tiến về phía cửa sổ. Chú mèo Hello Kitty màu hồng phấn dưới xương quai xanh nhỏ nhắn xinh xắn tươi cười vẫy tay chào mọi người. Bàn tay trắng nhợt nhỏ nhắn kéo rèm cửa ra.