Hai người họ rất khó xử, chứng kiến màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân, đôi tình nhân làm hòa với nhau rồi lại bị anh em vứt bỏ.
Tống Tư rất vô tội. Cậu ta nhăn mặt lập tức nói: "A Thuật, là anh em không được như thế đâu, tôi nói cho ông biết là ông thấy sắc quên bạn, ông có biết vừa rồi tôi nghĩ gì không, lúc nãy tôi còn đang nghĩ nếu ông không đánh lại được tên béo kia tôi sẽ lập tức chạy lên chắn trước mặt ông."
Cậu ta vừa nói vừa tỏ vẻ nghĩa khí ngút trời.
"Không đúng." Châu Tề đứng bên cạnh sờ cằm ngẫm nghĩ: "Nhưng tôi nhớ, hình như lúc nãy ông đang trốn đằng sau mà. À, đúng rồi, ông đi lên lúc nào ấy nhỉ? Là lúc tên béo kia bỏ chạy?"
Tống Tư một mực phủ nhận: "Tôi đâu có, không phải!"
Trần Thuật mặt lạnh tanh, trông có vẻ sắp nổi nóng.
Châu Tề tinh mắt nhanh chóng nhận ra.
Cậu ta liếc thấy vẻ mặt Trần Thuật cũng không nói thêm nữa, lập tức kéo Tống Tư đi và nói: "Tống Tiểu Tư không còn sớm nữa, mau đi thôi."
Tống Tư cau mày: "Đi cái gì mà đi, tôi vẫn chưa nói xong mà."
Châu Tề ra sức kéo áo cậu ta: "Ông có biết là ông rất sáng không hả?"
Tống Tư tay chân lóng ngóng dựng xe đạp: "Sáng cái gì mà sáng, này, ông đừng có lôi nữa, tôi đi, tôi đi là được chứ gì, chờ chút..."
Cậu ta quay đầu lại, nháy mắt nói với An Tĩnh: "Tiểu An Tĩnh, tạm biệt nhé."
An Tĩnh: "... Tạm biệt."
Trần Thuật cau mày: "Mặc kệ cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-tieu-tien-nu-cua-anh/471569/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.