Tim An Tĩnh đập loạn nhịp, sững sờ đứng đó. Lúc này đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Trước ánh nhìn xa lạ ấy, cô đứng ngây ra đó nhìn người phụ nữ trung niên đúng mười giây, cô lớn như vậy rồi, lần đầu tiên gặp phải tình huống này, im lặng tới mấy chục giây.
Tống Triều Anh còn tưởng mình vào nhầm nhà, bà lùi lại phía sau, không đúng, người đang ngồi buộc dây giày cho cô bé kia mặt rất quen ... chẳng phải con trai của bà sao?
Ánh mắt của bà càng lúc càng không thể tin được. Nhìn cô bé kia, rồi lại nhìn con trai mình.
Do quá đỗi kinh ngạc nên cả ba người đều không nói gì.
Không khí bỗng chốc trở nên đông cứng, rơi vào tình thế khó xử.
Trần Thuật cũng sững người, không ngờ mẹ cậu lại về nhà sớm như vậy, rõ ràng cậu nhớ hôm nay mẹ đã nói sẽ đi xem phim với bạn, buổi tối không về nhà nấu cơm.
Có điều cho dù là lúc nào cậu cũng tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên như không.
Ngay cả bây giờ cũng vậy.
Cậu vẫn chậm rãi buộc dây giày, không hề tỏ ra hoảng hốt vội vã.
Gặp nguy hiểm cũng không hề rung sợ.
Nhưng An Tĩnh thì không dám nhúc nhích, khi thấy người phụ nữ trước mặt nhìn Trần Thuật đang ngồi dưới đất với ánh mắt như nhìn người xa lạ, cô thầm nghĩ, tiêu rồi tiêu rồi.
Không chỉ đến nhà người ta, lại còn để con trai người ta buộc dây giày cho.
Quá là to gan lớn mật.
Cô nuốt nước bọt, vội vàng ngồi xuống, gạt tay Trần Thuật ra, khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-tieu-tien-nu-cua-anh/471575/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.