Đi dép vào.
An Tĩnh cúi xuống nhìn, cảm thấy hơi xấu hổ, ở nhà người ta mà còn đi chân đất. Cô ừm một tiếng, ngoan ngoãn đi dép vào.
Trần Thuật lục tìm trong tủ, vì cậu không thường xuyên dùng máy sấy tóc, nên tìm rất lâu mới thấy. Cậu cầm máy sấy tóc đi đến trước mặt cô và nói: "Anh sấy giúp em."
Phục vụ chu đáo như vậy sao.
An Tĩnh thấy hơi bất ngờ, ngây người một hồi nhưng vẫn đưa quần áo trên tay cho cậu.
Trần Thuật nhìn xuống bàn tay của cô, khẽ cười một tiếng, lắc đầu.
An Tĩnh không hiểu vì sao.
Cậu kéo tay cô tới chiếc ghế mà bình thường cậu hay ngồi chơi game, ấn vai cô ngồi xuống ghế, cụp mắt nói: "Anh sấy tóc cho em trước đã."
An Tĩnh khựng lại, đưa tay sờ tóc mình.
Đúng là tóc đang ướt nhẹp.
Trần Thuật đưa cóc nước cho cô và nói: "Em uống chút nước đi cho ấm người."
An Tĩnh cầm lấy, nhấp một ngụm. Không nóng, ấm ấm, rất vừa vặn cô lại uống thêm mấy ngụm.
Nhân lúc cô uống nước, Trần Thuật cúi người cắm máy sấy tóc vào ổ điện sau đó ra sau lưng cô, đưa tay vuốt tóc cô, bật máy sấy, nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.
An Tĩnh muốn nói chuyện với cậu, nhưng tiếng máy sấy quá to, chỉ có thể ngồi yên. Hơn nữa cũng không nhìn thấy cậu, chỉ có thể cảm nhận động tác trên tay cậu mà thôi. An Tĩnh có một cảm giác lạ lùng.
Màn hình máy tính ngoại cỡ đang ở trước mặt cô, tối đen nhưng lại sáng loáng.
Cô lặng lẽ ngấm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-tieu-tien-nu-cua-anh/471574/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.