"Cố Tiểu Ngải thân mình cứng đờ, không quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được sát ý phía sau. Tiếng bước chân nhẹ nhàng mà dẫm nát bụi cỏ, có thể cảm giác được hắn ngày càng tới gần mình, nhưng là hai chân cô lại giống như bị dính chặt trên mặt đất không di chuyển được. Là nam nhân lúc này sao? Cuối cùng cũng bị phát hiện? ! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? ! Cố Tiểu Ngải ngơ ngác quay đầu.
Chỉ thấy nam nhân vừa mới mây mưa ở trên xe thể thao từng bước một đi đến trước mặt cô, thân hình cao lớn ít nhất 1m88, hai chân thẳng tắp, áo sơmi màu xám bạc để hở nửa cúc áo, lộ ra ngực cường tráng, trên người còn chưa hết hơi thở tình dục. Lại nhìn mặt của hắn, ngũ quan hoàn mỹ, đôi mắt mị hoặc thâm thúy, đáy mắt phát ra tia lạnh bức người...."
Trải qua bấy nhiêu chuyện, ta mới phát hiện chết thực ra rất dễ dàng, sống mới là khó khăn. Có thể sống đến cuối cùng mới là khó nhất..Từ khi nào, anh yêu em không phải vì sẽ được yêu… mà chỉ đơn giản là để yêu em. Từ khi nào, cho dù có buồn đau, giằng xé anh vẫn không thể từ bỏ em. Anh hoàn toàn không biết…chỉ biết bất chấp tất cả để giữ em ở đó, gần anh...
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.