Cố Tiểu Ngải run sợ thật lâu mới nói, "Không phải ba em bức anh cưới em chứ? Anh còn cầu hôn sao?" Bây giờ vẫn còn cái chiêu này à. "Không phải vậy." Sở Thế Tu duy trì tư thế quỳ một gối, hắng giọng một cái chuyên chú mà thâm tình nhìn vào mắt của cô, nghiêm túc nói, "Chín năm qua, anh không bao giờ ngừng tìm kiếm em, một lần lại một lần thất vọng." "......" "Tìm không thấy em, anh đã từng nghĩ đến một tình cảnh, anh kết hôn, sau đó có con, sống hết cuộc đời như vậy. Sau đó, đến một ngày nào đó lúc chúng ta già đi, ở trên đường không hẹn mà gặp, cũng không nhận ra đối phương......" Nụ cười bên môi Sở Thế Tu nổi lên một chút chua sót. "......" Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nghe, hốc mắt ẩm ướt. "Nhưng điều tệ nhất cũng không có đến, anh đã gặp được em. Có lẽ đây là chuyện tốt nhất trong cuộc đời anh." Sở Thế Tu thâm tình nhìn chăm chú vào cô, "Ngải Ngải, em là điểm tựa duy nhất của cuộc đời anh. Gả cho anh nha?" Nước mắt lặng yên rơi xuống. Cố Tiểu Ngải nhìn Sở Thế Tu quỳ trên mặt đất, đặc biệt muốn tát chính mình một cái. Khi anh ở nơi này tỉ mỉ bố trí màn cầu hôn thì cô lại cùng Lệ Tước Phong ăn cơm, vì Lệ Tước Phong tỏ tình mà tâm phiền ý loạn...... Tại sao cô có thể như vậy. Tình cảm của Sở Thế Tu thật tốt đẹp mà thật cẩn thận xem cô giống như châu báu nâng niu ở trong lòng bàn tay. Trong chín năm, cô sống trong tự ti, không dám đi tới gần anh, chỉ có anh luôn luôn tìm cô...... Cố Tiểu Ngải, có một người đàn ông yêu ngươi như vậy, là do ngươi đã may mắn lắm rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Ông trời đối với ngươi quá tốt rồi mà. "Ngải Ngải?" Thấy cô rơi nước mắt, Sở Thế Tu nhẹ nhàng gọi một tiếng. Cố Tiểu Ngải dùng hết sức gật gật đầu, "Được, em gả cho anh." Sở Thế Tu cười vui vẻ, trong mắt còn sáng ngời hơn cả ngọn đèn trên bãi biển, quỳ trên mặt đất đem nhẫn đeo vào ngón áp út của cô. Hình trái tim trên ngón áp út...... Vị trí này, rốt cục cũng là vị trí của Sở Thế Tu. Sở Thế Tu đứng lên, Cố Tiểu Ngải trực tiếp nhào vào trong ngực của anh, "Em yêu anh, A Tu." Đáy mắt Sở Thế Tu có cưng chìu cùng hạnh phúc, tay ôm lấy thân thể gầy guộc của cô, "Anh cũng rất yêu em." "Em yêu anh...... A Tu, em yêu anh...... Em chỉ yêu anh." Cố Tiểu Ngải có chút khẩn trương ôm chặt lấy anh, mang theo một chút áy náy, dùng sức nói từng chữ từng chữ yêu anh. Giống như nói như thế có thể chứng minh chút gì đó...... Nhận thấy cô không giống như bình thường, Sở Thế Tu buông cô ra, mắt dịu dàng như nước nhìn cô, lấy tay lau nước mắt trên mặt cô, "Làm sao vậy?" Bình thường, mỗi lần anh nói yêu cô, cô chỉ có thể dùng một câu lễ phép nói với anh: em cũng yêu anh. Hôm nay, tại sao một hơi nói nhiều câu em yêu anh như vậy? Tạo ra một màn lãng mạn này rốt cục cô cũng cảm nhận được tình yêu của anh sao? Như vậy...... cũng thật sự đáng rồi. "A Tu, em yêu anh." Cố Tiểu Ngải lại một lần nặng nề mà nói, "A Tu, hôn em đi." Sở Thế Tu nở nụ cười, đầu ngón tay vỗ về mặt của cô, "Lời này không cần em nói, anh sẽ chủ động mà." Cố Tiểu Ngải có chút dùng sức nắm lấy hai tay anh, chậm rãi nhắm mắt lại. Sở Thế Tu có chút ngạc nhiên nhìn tay cô, không có nghĩ nhiều, cúi đầu xuống hôn cô, môi anh còn chưa chạm đến môi của cô, một trận chuông điện thoại lại vang lên. Cắt ngang cảm xúc của hai người. "Điện thoại của em kìa." Sở Thế Tu có chút bất đắc dĩ nói. "Thật ngại quá." Cố Tiểu Ngải mở mắt ra có chút áy náy nhìn Sở Thế Tu, lấy điện thoại ra là một chuỗi số cô quen thuộc. Là số điện thoại của Lệ Tước Phong. Không cần cố ý nhớ, cô cũng có thể nhận ra. Không có người nào kiêu ngạo tới mức dùng số điện thoại với 5 số đuôi đều là số 8...... Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm dãy số trên di động, mắt khẽ biến, thấy cô cúp điện thoại, Sở Thế Tu kinh ngạc nhìn cô, "Không nghe sao?" "......" Cố Tiểu Ngải có chút gian nan xả ra một chút tươi cười, "Là điện thoại của Lệ Tước Phong." Sở Thế Tu ngẩn ra, xẹt qua một tia bất mãn, nhưng rất nhanh đã che dấu đi, cười nhạt hỏi, "Không nghe sao? Không nói với hắn tiếng cám ơn sao?" "Anh muốn em nghe sao?" Cố Tiểu Ngải hỏi lại. "Không muốn." "Vậy thì được rồi." Cố Tiểu Ngải thản nhiên nở nụ cười một tiếng, nhấn nút tắt nguồn. Âm thanh tắt nguồn vang lên, màn hình di động nhất thời hiện ra một mảnh màu đen. Nhìn động tác của cô, trong mắt Sở Thế Tu tràn ngập ý vui vẻ, lấy tay ôm cô vào trong lòng, giọng nói cưng chìu có chút thương cảm, "Ngải Ngải, em biết không, giờ khắc này anh mới cảm thấy em là của anh." "Giờ khắc này?" Cố Tiểu Ngải tựa vào trên lồng ngực anh có chút ngạc nhiên, cái gì gọi là giờ khắc này mới cảm thấy cô là của anh chứ? "Bởi vì anh không đủ tự tin." Sở Thế Tu ôm thật chặt cơ thể của cô, "Anh sợ lòng của em không có anh, anh sợ...... em yêu người khác." Mắt Cố Tiểu Ngải hoàn toàn rũ xuống. Cô cũng sợ...... cô yêu người khác. Nhưng cô chỉ có thể yêu Sở Thế Tu, người khác...... cũng không thể. "Ngải Ngải, anh thực yêu em, sẽ không có ai yêu em hơn anh đâu." "A Tu......" "Cho tới bây giờ, anh chưa từng vui vẻ như vậy." Đơn giản là cô ở bên cạnh anh, đơn giản là cô thuộc về anh...... Sóng biển một lần lại một lần đánh vào trên bờ biển, khắp bãi biển đều bị ngọn đèn chiếu sáng lên, Sở Thế Tu ôm cô đứng ở bên trong ngọn đèn, Bỉ Sóng gặm một cái điều khiển ấn nhạc tới lui. Cố Tiểu Ngải tựa vào trong lồng ngực của anh, thực dịu dàng...... ************************* "Anh với chú Hách đi làm thức ăn khuya, em đi tắm rửa trước đi." Ở bên bãi biển ôm nhau thật lâu, Sở Thế Tu nhìn qua thời gian rồi nắm tay cô đi vào biệt thự. "Dạ, được." Cố Tiểu Ngải gật gật đầu. "Đêm nay đừng trở về, được không?" Sở Thế Tu dắt tay cô nói, tiếng nói dịu dàng lộ ra ám chỉ nào đó. "Nhưng ba em......" "Một chút anh sẽ gọi điện thoại cho chú ấy." Ngón tay cái của Sở Thế Tu vuốt vuốt lên ngón áp út của cô, cúi đầu ở trên trán cô ấn nhẹ nhàng một nụ hôn. "Em không thể không nghe lời ba." Cố Tiểu Ngải nhìn Sở Thế Tu nói, nhấp môi hồng nhạt một cái, "Ông ấy muốn em về nhà trước mười giờ tối." Lời nói của ba đối với cô mà nói giống như thánh chỉ vậy. "Có lẽ anh có thể thuyết phục được chú ấy?" Trong mắt Sở Thế Tu xẹt qua một tia thất vọng, vẫn chưa từ bỏ ý định nói, "Cô gái nghe lời hiếu thuận này, chúng ta lập tức sẽ kết hôn thôi." Một đêm cầu hôn lãng mạn lại để cho bạn gái mình về như vậy, có phải quá lãng phí hay không? Sở Thế Tu là một người đàn ông bình thường, tất nhiên hy vọng có thể cùng Cố Tiểu Ngải cùng nhau vượt qua ngày kỷ niệm ý nghĩa vào ban đêm, cùng Cố Tiểu Ngải đột phá từng bước. "Anh thuyết phục được ba em rồi nói sau." Cố Tiểu Ngải nở nụ cười. "Được rồi, anh đi giúp chú Hách làm thức ăn khuya." Hôn mặt nghiêng của cô, Sở Thế Tu buông tay cô ra xoay người rời đi. Nhìn chăm chú hình ảnh Sở Thế Tu đi vào nhà ăn, Cố Tiểu Ngải giơ lên khóe môi chậm rãi buông xuống. Nâng lên tay của mình, nhẫn kim cương trên ngón áp út thượng rất đẹp, thiết kế hình trái tim rất phù hợp, kim cương lóng lánh loá mắt...... Không để cho mình suy nghĩ nhiều, Cố Tiểu Ngải đang chuẩn bị đi tắm rửa thì điện thoại trong phòng khách bỗng nhiên vang lên. Cố Tiểu Ngải nhìn vào nhà ăn một cái, Sở Thế Tu cùng chú Hách quản gia đều đang làm thức ăn khuya, Cố Tiểu Ngải tiến lên nhận điện thoại, "Alo?" "Cố Tiểu Ngải, cô là đồ chết tiệt ——" Tiếng rống giận rít gào lập tức từ trong điện thoại truyền đến, Cố Tiểu Ngải hoảng sợ, lấy phone ra cách tai mình rất xa...... Cái loại rít gào này cô lại quá quen thuộc. Làm sao có thể là Lệ Tước Phong? Hắn làm sao có thể gọi đến biệt thự chứ? Tại sao hắn có số điện thoại trong biệt thự của Sở Thế Tu?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]