Cố Tiểu Ngải run sợ thật lâu mới nói, "Không phải ba em bức anh cưới em chứ? Anh còn cầu hôn sao?"
Bây giờ vẫn còn cái chiêu này à.
"Không phải vậy." Sở Thế Tu duy trì tư thế quỳ một gối, hắng giọng một cái chuyên chú mà thâm tình nhìn vào mắt của cô, nghiêm túc nói, "Chín năm qua, anh không bao giờ ngừng tìm kiếm em, một lần lại một lần thất vọng."
"......"
"Tìm không thấy em, anh đã từng nghĩ đến một tình cảnh, anh kết hôn, sau đó có con, sống hết cuộc đời như vậy. Sau đó, đến một ngày nào đó lúc chúng ta già đi, ở trên đường không hẹn mà gặp, cũng không nhận ra đối phương......"
Nụ cười bên môi Sở Thế Tu nổi lên một chút chua sót.
"......" Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nghe, hốc mắt ẩm ướt.
"Nhưng điều tệ nhất cũng không có đến, anh đã gặp được em. Có lẽ đây là chuyện tốt nhất trong cuộc đời anh." Sở Thế Tu thâm tình nhìn chăm chú vào cô, "Ngải Ngải, em là điểm tựa duy nhất của cuộc đời anh. Gả cho anh nha?"
Nước mắt lặng yên rơi xuống.
Cố Tiểu Ngải nhìn Sở Thế Tu quỳ trên mặt đất, đặc biệt muốn tát chính mình một cái.
Khi anh ở nơi này tỉ mỉ bố trí màn cầu hôn thì cô lại cùng Lệ Tước Phong ăn cơm, vì Lệ Tước Phong tỏ tình mà tâm phiền ý loạn......
Tại sao cô có thể như vậy.
Tình cảm của Sở Thế Tu thật tốt đẹp mà thật cẩn thận xem cô giống như châu báu nâng niu ở trong lòng bàn tay. Trong chín năm, cô sống trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1518067/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.