"Trà giải rượu đâu? Không phải muốn tôi cho hắn uống sao?" Thấy thế, Cố Tiểu Ngải lạnh lùng hỏi.
"Tôi lập tức đi lấy!" Một quản lí hô lên một tiếng, lao ra đi lấy trà giải rượu.
"Lệ tiên sinh, Cố tiểu thư đến rồi đây......"
Bảo mẫu không quan tâm đến người phụ nữ trên mặt đất, đi lên trước lại nhắc nhở một lần nữa, tay quơ quơ ở trước đôi mắt sâu và đen của Lệ Tước Phong một đôi.
Cố Tiểu Ngải nhìn thấy không thể tưởng tượng được, bảo mẫu nghĩ Lệ Tước Phong bị mù sao?
Kết quả, thật đúng là Lệ Tước Phong giống như là bị mù vậy, mắt hoàn toàn không thay đổi, ngồi ở trên sô pha trừng mắt phía trước, hoàn toàn không có nhìn thấy tay bảo mẫu.
Cố Tiểu Ngải nhìn thấy kinh ngạc hơn.
Bỗng dưng, Lệ Tước Phong đột nhiên giận dữ, "Bảo mẫu, bà lại đến thời mãn kinh rồi phải không?! Có phiền hay không! Cút ra ngoài đi!"
......
"Lệ tiên sinh, là Cố tiểu thư đến rồi đây...... không phải cậu muốn tìm Cố tiểu thư sao?!"
"Mẹ nó! Nghe không hiểu tiếng người có phải không?! Tôi không tìm em út gì hết!" Lệ Tước Phong một cước đá cái bàn trước mặt, rống lớn nói, "Mẹ nó, ngoại trừ Cố Tiểu Ngải ra tôi không tìm ai hết!"
......
Người phụ nữ vừa mới bị Lệ Tước Phong đá ngã xuống vội đứng lên, lại bị cái bàn đè tới...... Đau đến mức cô ta gào thét lên.
Cố Tiểu Ngải nhìn thấy đều đau đớn thay cô ta.
Khi Lệ Tước Phong uống say quả thực rất vô lý.
Qua thật lâu, trong phòng chỉ còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1518071/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.