Cố Tân khiếp sợ nhìn cô, nhìn cô xoay người đi lên phía trước, từng bước một với thân mình cứng ngắc.
Rất muốn có lại một gia đình......
Lúc Lệ Tước Phong khi dễ cô thâm chí khi dễ đến cực điểm, cô vẫn kìm nén, bởi vì cô biết ba sẽ ra tù......
Mẹ không thể vãn hồi được nhưng cô còn có ba, cô còn có thể có gia đình.
Nhưng hiện tại lại không có.
Cái gì cũng đều...... không có.
Trong đôi mắt Cố Tân đột nhiên xuất hiện một quệt nước mắt, nhìn Cố Tiểu Ngải từng bước một gian nan đi xuống núi.
Bỗng dưng, chân Cố Tiểu Ngải xuất hiện bất ổn, cả người ngã xuống rồi lăn xuống chân núi......
"Tiểu Ngải!"
Cố Tân quá sợ hãi, cuống quít chạy xuống.
Cố Tiểu Ngải lăn một đường xuống núi, hai chân bị tảng đá vướng lại mới dừng lại được, thân thể chết lặng bắt đầu khôi phục tri giác, tứ chi đau đớn truyền đến......
Buổi sáng, cỏ hoang mang theo giọt sương, ướt sũng.
Cố Tiểu Ngải nằm vật xuống ở đàng kia, ngơ ngác nhìn khắp bầu trời dần dần sáng lên...... mênh mông bát ngát...... Nhưng không có phương hướng......
"Tiểu Ngải, con không sao chứ." Cố Tân lo lắng vọt tới trước mặt cô, hai tay nâng cô dậy, lo lắng nhìn về phía bụng bằng phẳng của cô, "Con thấy thế nào? Có cảm giác không thoải mái hay không?"
Cô không có việc gì.
Cô chuyện gì cũng sẽ không có.
Cố Tiểu Ngải đẩy ông ra, giãy dụa từ trên cỏ đứng lên, đi xuống chân núi......
Sáng sớm, ánh nắng nhu hòa chiếu vào trên người cô, suy nhược không chịu nổi......
Giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao-dich/1518087/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.