Chương trước
Chương sau
Cố Tiểu Ngải đau đầu ấn ấn mi tâm, xoay người lên lầu, nhà trọ của Chu Chỉ Nghi ở chỉ có thang bộ bình thường, không có trang bị thang máy.
Sắc trời bắt đầu dần dần tối đi, hai tay Cố Tiểu Ngải cắm trong túi bộ trang phục thể thao đi lên thang lầu.
Định quẹo lên góc cầu thang lên sận thượng cho thoải mái thì cánh tay Cố Tiểu Ngải bị kéo mạnh, cả người ngã vào trong lòng ấm áp.
"Vì sao em lại ở cùng với hắn?!" Giọng chất vấn không hề dịu dàng truyền vào trong lổ tai của cô.
Là Sở Thế Tu?!
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc ngẩng đầu lên, Sở Thế Tu đứng ở ngay trước mặt cô, khuôn mặt luôn luôn ôn hòa nay lại không có nửa phần dịu dàng, trong đôi mắt nâu tất cả đều là tức giận, trừng mắt nhìn cô chằm chằm.
"A Tu......" Liếc thấy Sở Thế Tu, mắt Cố Tiểu Ngải u ám hẳn đi.
Trong đầu lại hiện lên vố số đèn máy ảnh chớp nhoáng, giống như ma quỷ quấn chặt lấy cô......
......
"Tôi phản đối không phải tôi là một người cha ích kỷ, mà là hai người bọn họ căn bản không thể kết hợp được, tất cả chuyện này đều là do Sở Thiên Minh tạo nghiệt, Sở Thế Tu cùng Cố Tiểu Ngải mặc dù là khác họ, nhưng bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ ——" 
......
Giọng của ba vang vọng bên tai, làm cho cô vô ý thức rùng mình một cái, muốn lui ra sau.
Mỗi lúc ở cùng Lệ Tước Phong, dường như cô không nghĩ được cái gì khác......
Sở Thế Tu nắm lấy tay cô, trong mắt có khí thế tức giận muốn bức người, "Vì sao em lại ở cùng với Lệ Tước Phong?! Các ngươi vừa mới ở trong xe làm cái gì? Hắn hôn em sao?!"
Xe dừng ở dưới thời gian dài như vậy, bọn họ làm cái gì?! Ngày hôm qua anh còn tuyên bố chuyện hôn sự, hôm nay cô liền lên xe Lệ Tước Phong?!
"A tu, chúng tôi...... đừng."
Cố Tiểu Ngải không kịp mở miệng môi đã bị Sở Thế Tu chắn lấy, đổ lên trên vách tường làm cho cô đụng phải đau.
Trên mặt Sở Thế Tu đầy vẻ tiều tụy, đè hai tay của cô lại không cho cô nhúc nhích, cúi đầu mạnh mẽ hôn môi cô......
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ mở to mắt, anh đang làm cái gì?!
Cố Tiểu Ngải kinh hoảng dùng lực đẩy anh ra, "A Tu, đừng như vậy......"
Bây giờ hai người bọn họ...... Không bao giờ có thể như vậy nữa.
"Vì sao không? Chúng ta sắp kết hôn rồi!" Tay Sở Thế Tu giữ chặt lấy tay mềm mại của cô, thấy trên ngón tay nhỏ bé của cô trống không, hô hấp của anh càng trở nên trầm trọng hơn, "Nhẫn đâu? Nhẫn cưới của chúng ta đâu?!"
Ngày hôm qua trên tay cô còn đeo nhẫn cưới tại sao bây giờ lại không thấy đâu?!
"Em đặt ở trước mộ mẹ em rồi."
"Đặt ở trước mộ? Vì sao?!" Sở Thế Tu không dám tin nhìn cô, "Đó là nhẫn cưới của chúng ta, Ngải Ngải, chúng ta sắp kết hôn rồi, làm sao em có thể vứt bỏ chứ?!"
"Chúng ta còn có thể kết hôn sao?" Cố Tiểu Ngải sau khi từ biệt mắt đi.
Sở Thế Tu cảm thấy bây giờ bọn họ còn có thể kết hôn sao?
"Em tin vào kết quả báo cáo kia sao? Anh không tin đó là thật sự, đi, em theo anh đi bệnh viện kiểm tra đi!" Từ trước tới giờ Sở Thế Tu đều là một người đàn ông ôn hòa, lúc này đây lại phản ứng kịch liệt, lôi kéo tay cô bước đi......
"Em không đi, A Tu, anh buông ra." Cố Tiểu Ngải muốn tránh thoát khỏi tay anh.
"Báo cáo kia là giả! Chú Cố muốn trả thù ba anh mới có thể nói như vậy!"
"Em thật sự không muốn đi......" Là thật hay giả thì sao, chuyện dơ bẩn cũng không thể thay đổi.
"Vì sao không đi?!" Sở Thế Tu lớn tiếng nói, "Em không đi là vì em sợ không có một người nào, không có một lý do nào để ở cùng một chỗ với Lệ Tước Phong đúng không?!"
"Anh đang nói cái gì vậy?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên.
Làm sao anh có thể nói lời như vậy?
"Chẳng lẽ không đúng sao? Anh còn tưởng rằng em sẽ giống anh khẩn trương đi kiểm tra báo cáo đó có phải thật hay không! Kết quả thì sao? Ngày hôm qua xảy ra chuyện, em lại đánh mất nhẫn cưới, hôm nay liền cùng Lệ Tước Phong ở cùng một chỗ!" Sở Thế Tu chỉ phía dưới cầu thang, "Không phải em đã sớm mong có ngày này đúng không?!"
Sở Thế Tu khí thế bức người làm cho Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc, cô lần đầu tiên nghe được Sở Thế Tu dùng loại giọng điệu này nói chuyện với cô......
Giống như một ông chồng bắt được tại trận vợ mình ngoại tình trên giường vậy.
Cố Tiểu Ngải bị chỉ trích không thoải mái, nhưng cũng tinh tường biết chuyện lần này Sở Thế Tu đã bị đả kích không nhỏ...... chuyện của thế hệ trước cùng với Sở Thế Tu không có trách nhiệm gì.
"A Tu, em biết lần này anh cũng thực......"
"Cho dù ở trên bến thuyền anh thắng được hắn ta, sau đó em cùng Lệ Tước Phong vẫn thường xuyên gặp mặt! Anh cũng chưa nói cái gì, bởi vì anh tin tưởng em cuối cùng sẽ chọn anh.”
"......"
"Em nói em làm tình phụ của hắn ta, anh cho rằng em bị cưỡng bức, anh nghĩ đến chẳng qua em bị tiền tài mê hoặc, kỳ thật em chính là suy nghĩ muốn ở cùng Lệ Tước Phong phải không?" Sở Thế Tu liên tục chất vấn cô.
"......" Mặt Cố Tiểu Ngải trở nên trắng bệch không còn chút máu.
Sở Thế Tu tức giận như vậy là lần đầu tiên cô nhìn thấy, khí thế bức người trách cứ cô của Sở Thế Tu như vậy......  cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Thậm chí anh chưa bao giờ lớn tiếng nói chuyện với cô......
"Từ lúc em ở cùng với anh cho tới bây giờ, ngay cả chạm vào em cũng không để cho anh chạm vào, trong lòng em cho tới bây giờ vốn không có anh, em chỉ nghĩ đến Lệ Tước Phong mà thôi!"
"A Tu......"
Sở Thế Tu căn bản không nghe cô nói chuyện, hai tay dùng sức đem cô đặt trên tường, cảm xúc thực kích động, "Nếu em thực yêu anh, vì sao không chịu theo anh đi kiểm tra DNA?! Em sợ cái gì?! Em sợ không có một người nào, không có một cái lý do nào công khai rời khỏi bên cạnh anh thật không? Ngải Ngải, em không thể hạ lưu như vậy! Nêu em không yêu anh thì cũng nên cho anh một câu trả lời chứ!"
"......" Cố Tiểu Ngải nhìn mặt anh, đồng tử dại ra, "Anh có biết anh đang nói cái gì hay không?"
Sở Thế Tu mắng cô hạ lưu......
Từ ngữ như vậy, có nằm mơ cô cũng chưa nghĩ tới sẽ từ miệng Sở Thế Tu nói ra.
Cơ thể bị ức chế khó chịu mà run rẩy.
Vẻ mặt Sở Thế Tu ngây người ra, ngay sau đó bàn tay thon dày nâng mặt mềm mại của cô lên, giọng điệu cuống quít mà đau đớn nói xin lỗi, "Thực xin lỗi, Ngải Ngải, anh đã nói bừa rồi, thực xin lỗi, thực xin lỗi......"
Sở Thế Tu thì thào nói, ngay sau đó đem cô ôm vào trong lòng, "Ngải Ngải, cho dù chúng ta là anh em ruột cũng không có quan hệ gì, chúng ta không cần có con là được mà, em đừng rời anh đi có được không?!"
"......"
Cố Tiểu Ngải đẩy ngực của anh ra, Sở Thế Tu lộ ra đôi mắt chua xót, kỳ vọng nhìn cô, muốn nghe cô cho một cái đáp án đồng ý.
Trong mắt của anh có vẻ chờ mong.
Cố Tiểu Ngải không thể nhìn thẳng ánh mắt của anh, chốc lát sau mới nói, "A Tu, DNA chưa bao giờ là vấn đề cả."
Nếu DNA chính là vấn đề, tất cả đều đơn giản rồi......
"Ngải Ngải......"
"Trên thực tế, ba anh đã thực sự cấu kết với mẹ em, đây là chính tai em nghe ba anh nói...... điểm này, em không thể chấp nhận được." Cố Tiểu Ngải lắc đầu nói, cổ họng dường như không phát ra tiếng.
Ba Sở Thế Tu, mẹ cô...... một chuyện ngoài hôn nhân không thể lộ ra ánh sáng...... Sau đó, cô cùng Sở Thế Tu...... lại cùng một chỗ sao?!
Cô không chấp nhận được, ngay cả chuyện mẹ cô ngoại tình cô đều không chấp nhận được, không thể tin được.
Cô giữ lại ảnh gia đình nhiều năm như vậy, cô ngóng trông một cái gia đình mỹ mãn nhiều năm như vậy...... Cô không chấp nhận được mẹ có tư tình với Sở Thiên Minh......
"Đó là chuyện của thế hệ trước! Cùng với chúng ta không có quan hệ nào cả!"
"Đối với em không thể nào chấp nhận được."
Sau khi biết được chuyện kia, làm sao cô có thể ở cùng một chỗ với Sở Thế Tu được chứ? Cô phải đối mặt như thế nào?!
"Nói tới nói lui rốt cục cũng chỉ là cái cớ của em mà thôi!" Sở Thế Tu đè hai vai của cô lại, trên cao nhìn chằm chằm xuống cô, giọng điệu thật khô khan, "Em có yêu anh hay không?! Ngải Ngải, từ ngày ở bến thuyền trở về sau, em chẳng qua ở bân cạnh anh chỉ là cho có lệ mà thôi, mà ngay cả kết hôn đều là ba em bức...... đến tột cùng em có yêu anh hay không?"
"Em......"
"Anh yêu em, Ngải Ngải, từ nhỏ đến lớn, anh chỉ yêu một người duy nhất là em thôi, cho dù chúng ta có thực là anh em chăng nữa, anh cũng chỉ yêu em mà thôi." Không đợi cô trả lời, Sở Thế Tu lại dùng lực nói.
"......"
Sở Thế Tu luôn luôn thực cố chấp, anh như vậy càng làm cho Cố Tiểu Ngải không biết nên nói cái gì.
"Em dựa vào ân oán của thế hệ trước để làm cái cớ mà thôi, là vì căn bản em không có tình cảm sâu nặng với anh!"
"......"
Cố Tiểu Ngải trầm mặc, có lẽ Sở Thế Tu đúng......
Sở Thế Tu cũng giống như người trong gia đình vậy, cô nghĩ đến...... sau chuyện này, anh sẽ cảm nhận giống cô thôi.
Nhưng hóa ra không phải......
Tình cảm của cô đối với anh không sâu đậm bằng anh......
Cô rất kém cõi......
"Yêu em ruột của mình, lời như thế cũng có thể nói ra được, Sở Thế Tu ngươi thật đúng là biến thái."
Tiếng nói châm biếm vang lên ở phía sau bọn họ.
Cố Tiểu Ngải nhìn qua, chỉ thấy Lệ Tước Phong một thân tà khí đứng dựa vào tường ngay cầu thang.
Tại sao hắn lại lên đây?!
Lệ Tước Phong tựa vào bên tường, hai mắt lạnh nhạt mà khinh miệt nhìn tay Sở Thế Tu ấn hai vai cô, môi mỏng khẽ mở, "Họ Sở kia, đem tay của ngươi bỏ ra khỏi người phụ nữ của tôi ngay!"
Mặt Sở Thế Tu trong phút chốc ảm đạm xuống, buông Cố Tiểu Ngải ra, xoay người nhìn về phía Lệ Tước Phong, "Cô ấy là vợ của tôi."
"Vợ?!" Lệ Tước Phong giống như là nghe được chuyện cười liền cười châm biếm, ánh mắt khinh thường cực kỳ, trào phúng nói từng chứ một, "Họ Sở kia, ngươi **?!"
"Ngươi nói cái gì?!"
"Ngươi muốn cùng với cô em ruột của mình lên giường sao?” Lệ Tước Phong nói từ ngữ trắng trợn, tràn ngập lạnh lùng châm chọc, "Có mơ tưởng viễn vong với em ruột mình, ngươi không biết là chính ngươi ghê tởm lắm hay không?! So với súc sinh cũng không bằng!"
Sở Thế Tu hoàn toàn bị chọc giận, hận ý trong mắt phụt ra, tiến lên đánh một cước trên người Lệ Tước Phong......
Lệ Tước Phong sớm có phòng bị, né tránh nắm tay của anh, sải từng bước lên sân thượng đánh nhau cùng Sở Thế Tu.
"Phanh ——"
Lệ Tước Phong bị Sở Thế Tu hung hăng đụng vào trên tường, nâng một chân lên đạp tới, đầu gối Sở Thế Tu bị đá mạnh một cái, thiếu chút nữa đã ngã xuống rồi......
"Họ Sở kia! Hôm nay tao sẽ phế ngươi đi!" Mẹ nó, còn dám tới cửa tìm phụ nữ của hắn!
"Lệ Tước Phong, cô ấy đã là phần thắng của tao, căn bản không phải phụ nữ của ngươi!" Sở Thế Tu lại đánh qua một quyền.
"Cô ấy có phải phụ nữ của tao hay không do ngươi quyết định sao?!"
Lệ Tước Phong bị đánh lệch mặt đi, cong lên khuỷu tay nện mạnh trong ngực anh, Sở Thế Tu bị va chạm như vậy không khỏi thét lớn một tiếng.
Cố Tiểu Ngải nhìn hai người đánh nhau ở trước mặt cô cũng không có biện pháp.
Hai người đàn ông đánh nhau như thú dữ vậy, hoàn toàn không quan tâm cái gì, đánh tay đôi với nhau, cũng không biết đau giống nhau, luôn miệng tranh cãi cô là ai.
Cô - Cố Tiểu Ngải rõ ràng là một con người, vì sao không nên là ai...... Rời đi một cái nhất định phải cùng một cái khác sao? Cô có mình! Cô không nghĩ thiếp thượng người khác nhãn!
"Tôi không phải của bất luận kẻ nào hết!" Cố Tiểu Ngải đột nhiên la lớn như bệnh tâm thần vậy.
Nghe vậy, hai người đang đánh nhau thế này mới tách ra, không hẹn mà cùng nhìn về phía cô.
"Tôi không cần các người tới quyết định thay tôi! Ở chung với ai, hay là muốn đi kiểm tra DNA hay không, tôi cũng không cần tới các ngươi quyết định!" Cố Tiểu Ngải nhìn hai người đàn ông đanh nhau tới đổ máu lớn tiếng nói.
"......"
Lệ Tước Phong cùng Sở Thế Tu đồng thời trầm mặc, bỗng dưng, Lệ Tước Phong hung hăng đẩy Sở Thế Tu bên cạnh ra, "Nói ngươi đó, cô ấy không muốn đi kiểm tra DNA, cũng không muốn ở chung với ngươi, còn chưa cút đi?!"
"Lệ Tước Phong!" Sở Thế Tu bị đẩy một cái lập tức nắm chặt quyền đánh lại.....
Cố Tiểu Ngải thấy bọn họ muốn đánh nhau nữa, giọng nói trở nên cực kỳ thất vọng, "Các người đã đánh nhau đủ chưa."
Nói xong, Cố Tiểu Ngải xoay người lên lầu, không hề quan tâm đến bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.