Một đời người sống trên đời, liệu có thể tồn tại cái gọi là mãi mãi? Một đời người sống trên đời, liệu có thể sống vô cảm có được không? Lời hẹn ước bị phản bội, trong tim chỉ vang vọng mãi những tiếng nấc nghẹn ngào. Một năm, hay là mười năm, cuộc tình sớm đến, cũng sẽ sớm tàn mà thôi.
Tưởng như là hạnh phúc trọn vẹn, có ngờ đâu, khi quay đầu lại, nước mắt của con người đã lăn dài trên má từ bao giờ. Một trò chơi, có mở đầu rồi cũng sẽ có kết thúc. Một tình yêu, có nắm lấy, rồi cũng sẽ buông tay. Có thể trách ai vô tình? Chỉ trách ta làm khổ chính bản thân ta. Nếu như không yêu, sẽ không đau lòng.
Trải qua những biến cố trong cuộc đời, họ chợt nhận ra, cuộc tình này đã tan biến từ lâu. Có cố gắng giữ lấy, cuối cùng cũng chỉ là ảo mộng. Là ai đã từng cùng cô bước vào lễ đường, đứng trước Chúa trời trao nhau lời hẹn ước? Là ai đã hứa sẽ yêu thương cô, bảo bọc cô cho đến khi trái tim ngừng đập? Hóa ra chỉ là cô đang tự mình đa tình. Nhớ về dòng hồi ức tưởng như mới chỉ vừa xảy ra, trái tim người con gái vẫn không thể nào ngừng quặn thắt. Cô nghẹn ngào trong từng tiếc nấc.
Mười năm. Hóa ra cái gì cũng có giới hạn sử dụng của nó. Và giá trị sử dụng của cuộc hôn nhân này chính là mười năm tình cảm, kết thúc bằng một tờ giấy ly hôn.