Trongphòng bệnh, giọng Lý Tử cao vút, cô nói: “Tiểu Tam[1], côđừng quá đáng thế.
“Tôi đãbị cô hại ra nông nỗi này, cô còn dám đến đây mà diễu võ giương oai sao?”. Côtức giận, gắng gượng đứng dậy, chỉ tay vào mặt Tiểu Tam, mắng xối xả: “Con bénày, cậy mình trẻ trung là có thể giở trò khốn thế sao? Trẻ trung là có thể làmkẻ thứ ba sao? Cô đúng là đồ vô liêm sỉ!”.
Tôiđứng bên cạnh, chỉ biết kéo Lý Tử lại, không biết nói gì cho phải. Dù sao đâycũng là việc riêng của gia đình nhà cô ấy, mặc dù tôi là bạn thân của cô nhưngchỉ là người ngoài.
TiểuTam lại tỏ vẻ áy náy, “Chị ơi, em xin lỗi…”. Cô ta nước mắt lưng tròng nhìn LýTử: “Là chồng chị dụ dỗ em, em vô tội”. Cô ta suýt rơi nước mắt: “Anh ấy nói,chị là bà già xấu xí, hai người sống với nhau lâu quá rồi, thành ra không cònchút cảm giác gì, cho nên… Nhưng, đúng là em không cố ý”.
Cướpchồng nhà người ta, còn có thể nói là không cố ý, những kẻ thứ ba có phải đãquen nhắm mắt nói liều thế này không?
Lý Tửnóng mặt, môi run run. Lòng tôi vừa bực bội vừa nôn nóng, s nói không lại được vớiTiểu Tam, đành phải đi lên khẽ đẩy Tiểu Tam, vừa đẩy vừa nói: “Cô hãy đi rangoài trước đi, để cô ấy được yên tĩnh một chút. Cô ấy đang ốm, cần phải nghỉngơi”.
Cửaphòng đột nhiên bật mở, Trần Kiều chồng Lý Tử bước vào. Tiểu Tam thấy Trần Kiềubước vào, thuận đà ngã xuống đất. Sau đó khóc lóc thảm thiết, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-voi-ke-thu-ba/2995399/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.