Cơn giólạnh giá bên ngoài cửa sổ giống như như ngàn lưỡi dao cứa thẳng vào mặt, khiếncho ta không kịp thở. Vừa đóng xong cửa số, ông xã đã trở về.
Khuônmặt anh rầu rĩ, đầy tâm trạng.
Tôi vừađịnh mở miệng, hỏi anh có biết hôm nay là ngày gì không. Anh quay người bướcvào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại. Tôi giật mình, dự cảm có chuyện gì đó đang xảyra với anh. Tôi định mở cửa phòng, nhưng anh đã khoá bên trong.
Tôi lôichìa khoá ra, tay run rẩy, tim đậm thình thịch. Tay tôi runrẩy mở được cửa phòng, khẽ khàng bước về phía anh. Anh mím chặt môi, đôi lôngmày cũng nhíu chặt, nằm trên giường, nhắm mắt lại, dường như đang kiềm chế điềugì đó.
Tôingồi xuống bên giường, chậm rãi nói, “Đã xảy ra chuyện gì vậy anh?”.
Hồi lâuanh mới mở mắt, nhìn tôi, ánh mắt buồn rầu thất vọng. Anh lắc đầu nhưng khoémắt hơi đỏ: “Chẳng có chuyện gì cả!”.
Đã ởbên nhau suốt mười năm, anh có chuyện gì hay không, sao tôi lại không biết chứ.
Nhưng,tôi cũng cố gắng mỉm cười như không có chuyện gì: “Không có gì thì tốt rồi!”.
Anhnhìn tôi chằm chằm, dường như nhìn mãi cũng không đủ. Tôi mỉm cười, hỏi: “Saovậy khẽ động đậy môi, nhưng lại quay mặt đi, không nói gì cả.
Mặt dùtôi có ngàn vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng vẫn nuốt trở lại vào trong bụng.
Anhchợt đứng dậy, nói: “Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, anh đưa em đidạo”. Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lại nói: “Hôm nay gió to quá, không thể rangoài được!”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-voi-ke-thu-ba/2995417/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.