Khitôi tỉnh lại, trời đã tối đen. Ở khe cửa lọt vào chút tia sáng. Tôi khẽ cửđộng, ánh đèn chợt bật sáng, ông xã nhìn tôi đầy quan tâm: “Em sao rồi?”.
Bàn taytôi run rẩy xoa bụng, hỏi đầy lo lắng: “Con em sao rồi?”.
Anh hạgiọng: “Em đừng cuống. Nó vẫn ổn”.
Tôi thởphào nhẹ nhõm, môi khẽ nhúc nhích, anh rót cho tôi một cốc nước, “Em uống đi!”.Tôi uống một hơi hết sạch, nước ấm chảy vào trong bụng, trong lòng đột nhiêncảm giác vô cùng ấm áp. Tôi chăm chú nhìn anh, hỏi: “Lúc ở trên xe, anh đã nóigì với em?”.
Anh khẽrướn mày, “Em không nghe thấy sao?”.
Tôi gậtđầu: “Lúc đó em ngất rồi”.
Anhnhìn tôi, ánh mắt né tránh, cuối cùng nói một câu: “Không có gì!”. Tôi định hỏithêm, anh đã kéo rèm cửa sổ. Trăng tròn treo lơ lửng trên cao, ánh trăng chiếuxuống, bàng bạc. Dưới ánh đèn, bóng anh bị kéo thật dài, đổ nghiêng xuống dướiđất, đơn độc khiến tôi cảm thấy xót xa.
Tôichau mày, nhấn giọng, nói: “Có phải là có điều gì khó nói phải không anh? Haylà đã xảy ra chuyện gì?”. Tôi chợt trào nước mắt, “Rốt cuộc là có chuyện gì? Lẽnào anh thật sự thích Tiểu Nhã sao?”.
Anhquay lưng về phía tôi, không dám nhìn tôi: “Đợi đứa bé ổn định một chút, chúngta sẽ ly hôn”.
Mắt tôivô cùng đau đớn, nước mắt không kìm chế nổi cứ thế tuôn rơi. Trong hoàn cảnhnày, trong lòng anh cũng không quên được việc ly hôn.
Tôikhông cam tâm: “Lý do anh kiên quyết muốn ly hôn là gì vậy?”. Anh vẫn khôngquay người, nói: “Chính em nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-voi-ke-thu-ba/2995419/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.