Andre là nghệ sĩ đàn dương cầm trẻ nổi tiếng. Có thể nói, tiếng đàn của anh giống như một liều thuốc tinh thần giải tỏa những âu lo vui buồn cho con người. Vì vậy, anh rất được nổi tiếng và được rất nhiều chuyên viên tới tham dự. Vào một ngày, anh được chủ tịch của khách sạn anh đang ở cho gọi mình. Xoay người ngẩng đầu lên, Andre nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đưa lưng về phía mình đang đứng trước cửa sổ sát đất, tay phải cầm một ly rượu đỏ, tay trái đặt trong túi quần âu phục màu đen.
Một thân ảnh quen thuộc luôn khắc sâu trong tâm hồn khiến cho Andre cả người không thể nhúc nhích, cứ như bị định trụ, da đầu cũng run lên. Mọi thứ của người đàn ông này giống như hình cụ sắc nhọn nhất thế giới khắc vào trong đầu Andre. Người nọ chậm rãi xoay người lại, ánh sáng chiếu lên gương mặt đẹp đẽ, đôi mắt màu xám bạc lạnh lùng nhìn về phía Andre. “Cuối cùng cũng tìm được em rồi, cậu bé của tôi.”
Thanh âm trầm thấp lạnh lùng như cũ của người nọ, dễ dàng đâm xuyên qua nội tâm vẫn giả vờ kiên cường của Andre. Andre ngơ ngác nhìn người nọ, không cần vài giây liền lập tức bất lực cúi đầu xuống. Sự tự tin mà bản thân xây dựng mấy năm qua ngay lập tức bị đập nát.