Bạo động trại tập trung
Vừa trở lại biệt thự, Anna liền nói với Andre:
“Thiếu tá gọi điện thoại!”
Andre kiềm chế tâm tình dao động, cởi áo khoác rồi chạy lên lầu.
“Nhanh lên nhanh lên!”
Anna đứng ở dưới lầu cười cười thúc giục Andre.
Andre cúi đầu ừ một tiếng, đỏ mặt chạy thật nhanh vào phòng ngủ.
Vừa vào cửa, Andre lập tức chạy qua bàn cầm lấy điện thoại.
“A lô……”
Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp của Ludwig:
“Bảo bối.”
Andre hấp hấp cái mũi, nhỏ giọng nói.
“Ludwig, chừng nào anh mới trở về?”
Ludwig thấp giọng nở nụ cười.
“Khóc?”
“Rồi sao?!”Andre tức giận cãi lại.
“Soviet và chúng tôi đang giằng co, có thể sẽ còn rất lâu, em ở nhà phải nghe lời, biết không?”
Andre hét lên:
“Không muốn! Tôi muốn đi tìm anh!”
“Câm miệng!”
Ludwig đã kiềm chế ngữ khí lại, nhưng trong giọng nói rõ ràng có chút không vui.
“Andre, em mới bấy nhiêu tuổi, cứ ngoan ngoãn ở nhà đi. Sau khi chiến tranh chấm dứt, tôi sẽ lập tức mang em về nước.”
“Tôi không muốn ngủ một mình!”
Thanh âm Andre nức nở.
“Ludwig, đừng đánh nữa……”
“Andre, em thật sự vẫn còn con nít quá, trong chiến tranh, đất nước chính là dựa vào những quân nhân như tôi, đây là nghĩa vụ của tôi.”
Ngữ khí Ludwig bình tĩnh đến lạ.
Điều này làm cho Andre càng cảm thấy mình đúng thật vẫn còn quá con nít, nhưng Andre vẫn nhịn không được khóc nói:
“Anh trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nhan-cua-toi-thuong-de-cua-toi/1975520/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.