Bà lão thật sự chỉ ở một mình, tối hôm đó còn lấy cơm cho Andre ăn, đối xử với Andre rất tốt.
Andre nằm trên giường, do quá mệt mỏi nên liền ngủ thiếp đi.
“Cậu bé, cậu bé à. . . . . .”
Andre mơ mơ màng màng nghe thấy có tiếng người gọi cậu.
Trong tiềm thức Andre nhớ tới Anna, vì vậy định nói mình muốn ngủ thêm một lát.
Nhưng suy nghĩ kĩ lại, bây giờ cậu không phải đang ở chung với Ludwig, không phải đang ở trại tập trung cũng không phải đang ở trong phòng của Ludwig, Andre lập tức mở mắt, phát hiện bà lão đang ngồi bên giường, mỉm cười nhìn mình.
Andre nghĩ, vẻ mặt lúc bà ấy nhìn con trai mình chắc cũng giống bây giờ, hiền lành mà dịu dàng.
Bà lão vươn tay, nhẹ nhàng vén sợi tóc màu vàng nhạt che bên mắt Andre, cười nói:
“Con tôi cũng như cậu vậy, nếu không gọi nó, nó sẽ ngủ thẳng tới muộn mới chịu rời giường, hơn nữa, lúc nó làm chuyện gì chỉ thích làm một nửa rồi thôi, trước kia tôi luôn nói nó không có tính nhẫn nại. . . . . .”
Bà lão nói liên miên một hồi, hình như đang nhớ về chuyện lúc trước.
Andre lại phát hiện mình không hề cảm thấy phiền chán, cậu ngồi trên giường chăm chú lắng nghe.
Trong óc xuất hiện hình ảnh ở chung với mẹ, sau đó là hình ảnh ở chung với Ludwig.
Andre nhớ mẹ mình chỉ là một người phụ nữ Nga vùng nông thôn tầm thường, tính cách vừa nóng nảy vừa tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nhan-cua-toi-thuong-de-cua-toi/1975473/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.