Andre đi ra ngoài, chợt nhớ không biết mình ngủ ở phòng nào. Andre xoay người lại, phát hiện Salva đi phía sau mình, cặp mắt to màu đen cứ nhìn mình chằm chằm.
Andre dừng bước, không nói lời nào, nhàn nhạt nhìn Salva.
Nhất thời Salva cũng không biết nói gì, dù sao mấy người Vasily đối xử với Andre thật sự có chút quá đáng, vì vậy Salva nghĩ rằng có thể Andre định nói lời gì khó nghe.
“Salva, có chỗ ngủ cho tôi không?” Andre hỏi.
Salva cười cười.
“Đương nhiên, đương nhiên là có chỗ ngủ cho cậu! Mảnh sân này rất lớn, phòng ốc bên trong rất nhiều! Bây giờ tôi dẫn cậu qua!”
Andre gật đầu.
“Đây là phòng của Vasily à?”
Salva lắc đầu.
“Tôi cũng không biết là phòng của ai, à, chắc không phải là phòng của ai đâu!”
Andre không nói gì, chỉ im lặng đi theo Salva.
Trên bầu trời màu đen, mặt trăng màu vàng nhạt treo trên cao, Andre nhớ lại lúc mình còn ở nông thôn, trong nhà mình cũng có một mảnh sân rất to, trong sân có rất nhiều gian phòng.
Hàng năm vào thời điểm thu hoạch ngô, trong sân sẽ phủ đầy hạt ngô vàng óng, Andre sẽ đội nón cỏ, ngồi dưới gốc cây vừa hóng mát vừa trông chừng hạt ngô, phòng ngừa những đứa trẻ nghịch ngợm gây sự tới đây ăn trộm.
“Là phòng này nè, Andreyevich, đây là phòng lúc trước tôi ở, cậu có thể ngủ ở đây.”
Andre đẩy cửa ra, đi vào, do là nhà dưới đất nên trong phòng rất lạnh, vật dụng trong phòng được sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nhan-cua-toi-thuong-de-cua-toi/1975467/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.