Yêu, đó có thể là việc vui vẻ đấy, nhưng yêu trong bộ truyện này thì không. Tình yêu của Nhiễm Nhiễm, của Lâm Hướng An, của Tô Mạch, của Trần Lạc, của Thiệu Minh Trạch,…
Đã có ai vui vẻ hạnh phúc từ đầu đến cuối chưa?
Rồi cả bà Hàn, Cố Nghiên,… có ai không đau khổ chứ?
Mọi thứ diễn ra cứ như một cái vòng luẩn quẩn. Người ta cứ yêu nhau theo một vòng tròn nghiệt ngã.
Nếu như năm xưa Tô Mạch dũng cảm hơn một chút, nếu Thiệu Minh Trạch mạnh mẽ hơn một chút, thì mọi chuyện phải chăng là sẽ “dễ thở” hơn? Đối với Nhiễm Nhiễm, đối với Lâm Hướng An hay thậm chí Trần Lạc?
Nhưng chưa chắc đã như vậy, Tô Mạch mãi mãi là cái gai găm trong tim Lâm Hướng An, dù năm năm trước hay năm năm sau cũng vậy, dù ở bên anh có là một Nhiễm Nhiễm dám yêu hết mình cũng thế. Vậy nên, cái đau này không thể không xảy ra.
Anh đã từng yêu sâu sắc một người chưa ư? Thế nào mới gọi là yêu sâu sắc? Đã từng coi một người là báu vật, đặt cô ấy ở trong lòng, nâng cô ấy trên tay, hận là không thể đem tất cả những gì tốt đẹp nhất của thế giới này đến tặng cô ấy chỉ để đổi lấy một nụ cười. Như vậy có coi là yêu sâu sắc không? Đã từng dành trọn trái tim cho cô ấy, vì cô ấy vui mà vui, vì cô ấy giận mà giận, vui khi cô ấy vui, buồn khi cô ấy buồn. Như vậy có coi là yêu sâu sắc không?
Nhưng cho dù yêu sâu sắc thì có thể thế nào chứ? Cuối cùng không phải vẫn thất tán trong biển người sao? Có bao nhiêu đôi yêu sâu sắc có thể kiên trì nắm tay nhau không xa không rời, cùng vinh cùng nhục đến tận lúc đầu bạc răng long, cùng nhau đi đến hết cuộc đời?