Chương trước
Chương sau
Phần dẫn
"Xin hỏi điều kiện chọn đối tượng của em là gì? Gia đình, học thức, công việc, tướng mạo, anh có điểm nào không đạt?"
"Chiều cao"
"Anh đâu có thấp"
"Nhưng tôi lại thích người đàn ông cao ráo, ít nhất phải trên mét tám" Cô vươn cánh tay để minh họa "Phải cao thế này này"
Thiệu Minh Trạch nhìn cô từ đầu đến chân "Em liệu được một mét sáu không?"
Cô cố ý giương to mắt chớp chớp. "Vì tôi không đủ cao nên mới tìm mộtngười cao để cải thiện gen đời sau. Tôi cũng đề nghị anh Thiệu tìm mộtngười vợ cao cao một chút, như vậy thì tương lai con trai anh mới có thể cao một mét tám, sẽ không bị con gái từ chối". Nói xong, cô vẫy vẫy tay chào. "Bye bye".
***
Cô mỉm cười
- Vậy hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ
Cô xách túi đi, vừa tới cửa thì bị Thiệu Minh Trạch gọi giật lại. Cô quay người nhìn anh, hỏi
- Còn chuyện gì nữa?
Thiệu Minh Trạch thủng thẳng
- Anh nhớ là Hạ tiểu thư còn có yêu cầu về chiều cao với đối tượng. Rõràng chiều cao của anh không phù hợp với tiêu chuẩn đó. Lý do gì đãkhiến em đổi ý vậy?
Nhiễm Nhiễm sững người, thầm nghĩ gã nàythù dai nhớ lâu thật. Hôm đó, mình chỉ buột miệng châm chọc một câu màgã vẫn nhớ đến tận bây giờ.
Anh hơi nhướng mày, đang đợi câu trả lời của cô
Cô bước mấy bước đến trước mặt anh, dùng tay kéo cổ áo anh, chân hơi kiểng lên hôn nhẹ vào khóe miệng anh.
- Vì tôi tiếp thu ý kiến của anh Thiệu. Anh xem, chiều cao của chúng ta thế này khá tương đồng, dù anh có chịu cúi đầu hay không, thì tôi chỉcần kiểng chân là có thể chạm vào anh. Còn nếu anh cao thêm vài centimet nữa, tôi sẽ không làm được. Lựa chọn giành quyền chủ động trong taychẳng phải là rất tốt sao?
Bữa tiệc gặp mặt
Thật sự nếu như quan sát kỹ, ngũ quan của anh chàng này không được coilà hoàn hảo: lông mày tuy đẹp nhưng lại quá đậm; mắt cũng hơi nhỏ, nhưng được cái dài và sâu, đôi đồng tử đen láy dịu dàng, sâu thẳm, nhìn không thấy đáy, như thể có ma lực làm lay động lòng người.
Nhiễm Nhiễm quen Thiệu Minh Trạch trong một buổi liên hoan của hội đồng hương.
Buổi liên hoan được tổ chức ở một biệt thự xa hoa được bao quanh bởicây cối um tùm với hồ nước trong xanh ở ngoại ô phía nam. Chủ nhân củangôi biệt thự này họ Cung, nguyên là người đứng vị trí thứ hai trongviệc quản lý kiến thiết kinh tế của thành phố Tây Bình, danh tiếng lẫylừng. Năm ngoái, ông mới rút lui khỏi chốn quan trường, chuyển về đây an hưởng tuổi già.
Nhiễm Nhiễm giương mắt nhìn ngôi biệt thự rộng lớn mà không nói nên lời, không kìm nổi, cô quay đầu khẽ hỏi ông Hạ Hồng Viễn:
- Thế này có gọi là vị quan tốt không ạ?
Ông Hạ Hồng Viễn cười nói:
- Làm quan ấy à, lấy chút tiền mà chịu dốc sức làm việc còn hơn là không lấy tiền nhưng cũng chẳng làm việc gì.
Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ câu nói này rồi gật đầu ra vẻ hiểu mà như không, kéo tay ông Hạ Hồng Viễn bước vào đại sảnh.
Buổi họp đồng hương kiểu này có truyền thống đã lâu. Nghe nói nó bắtđầu từ đầu những năm chín mươi của thế kỷ trước. Những người tham giađều là người Tuyên An “có máu mặt” ở thành phố Tây Bình.
Mục đích là kêu gọi người Tuyên An đoàn kết, có việc gì thì giúp đỡ lẫn nhau, không bao giờ cắt đứt liên lạc.
Khi ông Hạ Hồng Viễn còn chưa gặp vị hồng nhan tri kỷ đó, Nhiễm Nhiễmluôn là cô con gái độc nhất của Hạ Hồng Viễn và cùng ông tham gia đôi ba lần những buổi họp đồng hương kiểu này. Sau này, ông Hạ Hồng Viễn bỏvợ, lấy người đàn bà khác, thì những buổi hội họp kiểu này không cònliên quan đến Hạ Nhiễm Nhiễm nữa.
Hôm nay, ông Hạ Hồng Viễnbỗng nhiên đưa cô đến khiến không ít người tò mò dò hỏi làm ông phảigiải thích đi giải thích lại. May mà bản thân Nhiễm Nhiễm cũng được coilà giỏi giang. Đầu tiên là cô đỗ vào một trường đại học có tiếng trongnước một cách thuận lợi; sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, cô lại dựa vàochính sức mình thi đỗ vào một cơ quan nhà nước. Nói ra thì cô cũng khiến bố mình nở mày nở mặt hơn những ông bố khác có con gái sớm được đưa ranước ngoài du học.
Ông Hạ Hồng Viễn được mọi người khen đến mức mátmày mát mặt. Dường như con gái được như vậy đều là nhờ vào thành quả dạy dỗ tận tâm của ông. Ông hoàn toàn quên sạch chuyện suốt mười mấy nămqua mình chẳng hề hỏi han đến con gái. Bản thân Nhiễm Nhiễm lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, mãi mới lấy được cớ đi tìm đồ ăn để tránh vào một góc.
Đồ ăn trong buổi tiệc vô cùng thịnh soạn. Tiếc là dạ dày cô không đượctốt lắm, có rất nhiều thứ không dám ăn. Trong đĩa của cô chỉ vẻn vẹn hai miếng bánh điểm tâm. Công việc chính của cô là ngồi một góc, ngẩn ngơnhìn và đánh giá các nhân vật trong buổi tiệc.
Không giống nhữngdanh môn thế gia được lưu truyền qua nhiều thế hệ, người Trung Quốcđương đại đa phần đều giàu lên khá muộn. Cải cách mở cửa là chuyện củamấy chục năm trước, thay đổi gen cũng không phải là chuyện có thể làmngay trong một, hai đời. Vậy cho nên, những người có tiền bây giờ còn xa mới được như trai tài gái sắc hay diễn trên truyền hình. Các chàng trai cô gái với đủ bộ dạng chỉ vì có tiền nên mới có thể làm mới mình, lưngcũng thẳng hơn người bình thường tí xíu, có thêm một chút cái gọi là khí chất.
Cô nhìn một lát mà không khỏi có phần thất vọng.
Vìcó những suy nghĩ linh tinh này nên khi Thiệu Minh Trạch cương nghị,đàng hoàng xuất hiện trước mặt đã khiến mắt cô sáng lên.
Thực sự,nếu nhìn kỹ thì mặt mũi người đàn ông này cũng không thể coi là tuyệtđẹp. Tuy lông mày anh khá đẹp nhưng lại quá đậm. Mắt cũng không to lắm,chỉ là nó hơi sâu, đồng tử đen láy nhìn mà chẳng thấy đáy như có sức hấp dẫn hút hồn vậy. Nó khiến mọi người đều chú ý đến anh, khiến họ khôngcầm lòng được mà tiếp tục nhìn tới chiếc mũi khoằm và đôi môi mỏng hơiươn ướt.
Đây là lần đầu tiên Nhiễm Nhiễm chú ý đến Thiệu Minh Trạch. Anh cầm ly rượu đứng giữa phòng lớn hàn huyên với mọi người. Cô trốn ởmột góc lén đánh giá, thầm thở dài tiếc là chiều cao của người này cònthiếu một chút. Nếu có thể cao thêm vài phân nữa là được mét tám thìđúng là khỏi phải chê.
Có lẽ do ánh mắt quá chú ý của cô nênThiệu Minh Trạch dường như cũng cảm nhận được và quét ánh nhìn trở lại.Ánh nhìn sắc bén cảnh giác dừng lại ở chỗ cô. Sau đó, anh nhìn cô, khẽgật đầu.
Nhiễm Nhiễm không biết tại sao anh ta lại có phản ứng nhưvậy. Nhưng theo phép lịch sự, cô vẫn mỉm cười đáp lại rồi vờ cúi xuốngăn. Ai ngờ một lát sau, Thiệu Minh Trạch đã ngồi xuống chiếc ghế đốidiện cô. Cô có chút bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn thì nghe thấy Thiệu Minh Trạch hỏi:
- Cô là Hạ tiểu thư, đúng không?
Cô gật đầu, ánh mắt lộ vẻ hoảng hốt, lòng thầm nghĩ mình chỉ nhìn anh ta một chút mà lạilôi được anh ta đến sao? Lẽ nào nụ cười lịch sự vừa rồi khiến người tahiểu lầm thành quyến rũ? Ánh mắt Thiệu Minh Trạch sáng lên, anh tự giớithiệu:
- Chào cô! Tôi là Thiệu Minh Trạch.
Cô ngẫm nghĩ thật kỹ cái tên này và vẫn cảm thấy không quen anh ta, đành đáp bừa:
- Ồ! Anh Thiệu, ngưỡng mộ đã lâu.
Thiệu Minh Trạch thu ánh nhìn dò xét, hơi nhếch mép, hỏi cô:
- Ồ! Hạ tiểu thư ngưỡng mộ gì tôi vậy?
Nhiễm Nhiễm trong lòng thầm chửi kẻ chết tiệt này nhưng sắc mặt vẫn không đổi, đàng hoàng ngẩng lên, đáp:
- Tất nhiên là anh Thiệu tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng lớn rồi.
Ai từng biết đến Thiệu Minh Trạch cũng đồng tình gật đầu. Anh lại hỏi:
- Nghe nói Hạ tiểu thư là sinh viên ưu tú của Đại học A, mới tốt nghiệp năm ngoái và hiện đã đi làm, đúng không? Sao cô không làm việc ở côngty của chú nhà vậy?
Nhiễm Nhiễm không kìm nổi hơi chau mày, câu hỏi này khiến người ta có cảm giác rất khó chịu.
Cô ngầm nhẩm lại mười sáu chữ mà bà Hàn đã dạy để đối phó với “quânđịch”: “Rộng lượng bình tĩnh, thanh lịch dịu dàng, đàng hoàng đúng mực,không kiêu không nóng”, rồi mới miễn cưỡng nở nụ cười đáp lại:
-Không dám nhận hai chữ “ưu tú”, chẳng qua chỉ là bị người nhà ép đi họcmà thôi. Cũng vì lười biếng nên tôi mới tìm nơi nhàn nhã một chút đểlàm.
Nói rồi, cô đứng dậy, không đợi Thiệu Minh Trạch lên tiếng, đã mỉm cười nói:
- Anh Thiệu ngồi chơi, tôi qua đằng kia chào mấy người bạn một chút.
Thiệu Minh Trạch chớp mắt, từ tốn nói:
- Cô Hạ cứ tự nhiên.
Nhiễm Nhiễm xoay người đi ra nơi khác, đi nửa vòng mà vẫn chẳng tìm nổi một người có thể bắt chuyện.
Ông Hạ Hồng Viễn đang cùng hai người bạn cũ nói về quy hoạch thành phốcủa tân thị trưởng sau khi nhậm chức. Rõ ràng ông đã nhắm mấy mảnh đất ở ngoại ô phía nam nhưng không để lộ ra, chỉ cười chê bai:
- Quanchức Trung Quốc thay đổi nhanh thật! Dăm ba năm thay một lần nên chẳngcó quy hoạch phát triển nào lâu dài cả, có kế hoạch cũng chỉ gói gọntrong mấy năm đương chức của mình thôi. Kết quả là Bí thư Trương đàokênh, Bí thư Vương lấp kênh, Bí thư Vương trồng cây, Bí thư Lý đốn cây,rõ ràng là chỉ uổng phí tâm huyết, mồ hôi, tiền của của dân chúng màthôi.
Có người tiếp lời:
- Không như thế thì tiền cũngchẳng để phục vụ dân chúng đâu. Hơn nữa, như vậy thì ít nhiều cũng còncó thể bớt xén cho người ta chút đỉnh. - Nói xong, người đó bèn liếcnhìn Thị trưởng Cung đang tiếp khách.
Thị trưởng Cung đương vị đãtừng nhắc đến vài khẩu hiệu oanh liệt, rất có cống hiến trong việc kiếnthiết thành phố Tây Bình. Còn kinh tế phát triển thế nào thì người dânhoàn toàn không biết, nhưng diện mạo thành phố thì thay đổi trông thấy.
Mấy người này đều ngấm ngầm mỉm cười, thản nhiên chuyển đề tài, bànluận đến tình hình kinh tế hiện nay. Ông Hạ Hồng Viễn lúc này mới chú ýđến con gái đang im lặng đứng bên như thể cô đang tháp tùng mình, liềnnở nụ cười vui vẻ bảo cô:
- Không cần đi cùng bố đâu. Con đi làm quen với mấy người bạn trẻ đi.
Nhiễm Nhiễm ngán ngẩm chỉ có thể vờ cầm ly rượu tiến đến chỗ mấy tiểuthư nhà giàu, nghe họ bàn cách làm thế nào để tiêu tiền phung phí. Cứnhư thế cô bị ép nghe “tọa đàm thời thượng” về các vấn đề xa xỉ như thời trang, làm đẹp, du lịch v.v... Cô thực sự không chịu nổi nữa, đành rờikhỏi đó tiếp tục tìm một góc để đứng.
May mà lần này không có ai đến bắt chuyện nên cô có thể yên ổn, thảnh thơi trốn đến khi buổi tiệc kếtthúc. Ai ngờ, trước khi ra về, cô lại gặp Thiệu Minh Trạch ở cửa.
Thiệu Minh Trạch cũng đang ra về, Thị trưởng Cung đích thân tiễn anhtới cửa. Hai người đứng ở hành lang nói chuyện, không biết là nói chuyện gì. Ông Hạ Hồng Viễn thấy thế cũng muốn xen vào nên đã cất lời chào Thị trưởng Cung từ xa, rồi dẫn Nhiễm Nhiễm bước xuống cầu thang.
NhiễmNhiễm không để ý, quay đầu lại thì bắt gặp ngay ánh nhìn của Thiệu MinhTrạch. Anh nhìn cô, khẽ gật đầu rồi quay sang nói chuyện với Thị trưởngCung đứng bên cạnh mình.
Ông Hạ Hồng Viễn thấy con gái quay đầu lại cũng liếc nhìn rồi quay người khẽ giới thiệu với cô:
- Người đó là Thiệu Minh Trạch, mấy năm trước đã đứng ra thành lập Công ty Khoa học kỹ thuật Hoa Hưng, tổ tiên Thiệu Gia cũng là người TuyênAn, cũng có tiếng làm quan, nhưng sau này mọi người đều tới nơi khácsinh sống. Cũng chỉ có hai năm gần đây mới tham gia các cuộc họp đồnghương kiểu này.
Nhiễm Nhiễm khẽ gật đầu, trong lòng luôn cảmthấy thái độ của Thiệu Minh Trạch đối với mình có chút gì đó không bìnhthường, nhưng không bình thường ở đâu thì cô lại không thể nào nói rađược. Lên xe, cô nhìn vào cửa kính xe, mượn ánh phản quang để nhìn kỹmình một lượt. Trong ánh đèn xe, cô cũng có thể coi là dịu dàng xinhđẹp, nhưng còn xa mới đến mức khiến người ta yêu ngay từ cái nhìn đầutiên.
Cô thực sự không nghĩ ra tại sao anh ta lại chú ý đến mình như vậy. Không muốn nghĩ thêm nữa, cô nhắm mắt tựa vào ghế vờ ngủ.
Xe dừng lại dưới tòa nhà có căn hộ cô thuê. Ông Hạ Hồng Viễn xuống xe,tiễn cô đến tận cổng tiểu khu mà vẫn không chịu đi. Ông cẩn thận hỏi han thăm dò:
- Nhiễm Nhiễm, mấy năm nay bố luôn bận rộn với việc kinh doanh nên không chăm sóc được cho con. Con có giận bố không?
Mấy năm nay, ông Hạ Hồng Viễn bận thì có bận nhưng không phải vì bận mà không chăm sóc được cho con gái, mà bên cạnh ông đã có người vợ mới.
Hơn nữa, ông cũng chẳng có thời gian mà nhớ tới người vợ trước và cô con gái độc nhất của mình.
Thực ra, trong lòng ông Hạ Hồng Viễn và Nhiễm Nhiễm đều quá rõ sự thật này nhưng lại không thể nói ra.
Nhiễm Nhiễm cảm thấy nếu mình nói thẳng là “không giận” thì rõ ràng làquá giả tạo, thế nên cô không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng.
Thấy con gái như vậy, ông Hạ Hồng Viễn chột dạ, ngần ngừ giây lát, ông lại giải thích:
- Năm đó... bố và mẹ con tính cách không hợp nên mới phải ly hôn. Nhưng dù nói thế nào, bố cũng chưa từng...
Nhiễm Nhiễm nghe mà chỉ cảm thấy buồn cười. Tính cách không hợp ư? Vậytrước khi gia đình phát đạt, sao họ lại không nhận ra là tính cách không hợp chứ? Vì sao còn có thể hòa hợp vui vẻ chung sống với nhau mười mấynăm chứ? Tiền khiến tính cách con người thay đổi hay là khiến cho tráitim họ thay đổi đây?
- Bố! - Cô bỗng ngắt lời ông Hạ Hồng Viễn,ngẩng lên mỉm cười, nói: - Không cần giải thích những điều này với con.Đó là mâu thuẫn trong chuyện tình cảm của người lớn, không liên quan gìđến con. Dù mẹ có ly hôn hay không, bố mẹ vẫn là bố mẹ của con. Đây làsự thực mà không ai có thể thay đổi được. Hồi nhỏ con không hiểu chuyện, sau này lớn lên mới hiểu chuyện tình cảm không thể nói rõ được là aiđúng ai sai. Thế nên, bố ạ, đã là quá khứ thì cứ để nó là quá khứ đi.Chỉ cần bây giờ hai người đều hạnh phúc là tốt rồi.
Cô nở nụ cười thật ngọt ngào, giọng nói mang theo tình cảm chân thành từ tận đáy lòng.
Ông Hạ Hồng Viễn há hốc miệng, có chút sững người. Ông không ngờ cô con gái ngỗ nghịch, cố chấp của mình có thể nói ra những lời thấu tình đạtlý như vậy. Sau niềm vui, khóe mắt ông hơi đỏ, ông vuốt tóc Nhiễm Nhiễm, thấp giọng nói:
- Nhiễm Nhiễm, con lớn thật rồi, cũng hiểu chuyện rồi. Bố xin lỗi con!
Nhiễm Nhiễm chỉ nhếch môi cười, đưa tay đẩy đẩy ông Hạ Hồng Viễn, cười khì khì nói:
- Bố mau về đi. Mai còn phải đi làm. Với lại, con còn có bạn cùng phòng, nếu về muộn quá sẽ làm phiền bạn ấy.
Cô nũng nịu giả ngốc vậy khiến ông Hạ Hồng Viễn rất vui, lập tức hứa hẹn:
- Để bố bảo người tìm quanh khu vực con làm xem có căn hộ nào thích hợp không mua cho con nhé.
Cô “vâng” một tiếng rồi vẫy tay chào bố, còn mình thì quay người bước lên lầu.
Tivi trong phòng khách vẫn bật và đang chiếu bộ phim Chim sẻ biến thành phượng hoàng. Mục Thanh cô bạn cùng phòng đang ngồi trên sofa, lênmạng, thi thoảng ngẩng đầu ngó qua tivi, thấy Nhiễm Nhiễm bước vào màchẳng có động tĩnh gì nên chỉ hỏi:
- Cậu về rồi à? Trong bếp có cháo đấy. Cậu muốn ăn thì tự múc nhé.
Nhiễm Nhiễm không trả lời, chỉ quăng đôi giày cao gót ra rồi quẳng túixách trên tay xuống sofa. Cô ngồi xuống xoa bóp đôi bàn chân. Đi giàycao gót cả ngày khiến bàn chân tê cứng như khúc gỗ, chạm tay vào mà cứnhư đang chạm vào chân người khác vậy.
Mục Thanh ngồi bên bật cười, nói:
- Cậu đau chân là đáng đời lắm. Chỉ có cậu mới hận trời xanh mà đi giày cao gót suốt cả ngày như vậy. Cậu không sợ bị gãy cổ chân sao?
Nhiễm Nhiễm chẳng thèm chấp, liếc nhìn bạn một cái:
- Cậu tưởng tớ thích đi giày cao gót lắm sao? Nếu không phải tại chiềucao khiêm tốn thì tớ đã chẳng cần đến nó. Nếu tớ cao như cậu thì tớ sẽđi giày bệt cả ngày luôn. Tớ đâu phải kẻ ngốc. Ai chẳng biết đi giày bệt dễ chịu hơn nhiều. Thật là!
Mục Thanh cười khì khì, quay lại nhìn bộ đồ cô đang mặc trên người:
- Ái chà! Hôm nay cô em ăn mặc đẹp đấy. Đứng lên cho chị ngắm một cái nào.
Nhiễm Nhiễm đang ngồi, nghe câu nói này thì lập tức nằm bò ra sofa:
- Em gái mệt lắm rồi, không đứng lên nổi nữa đâu bà chị ơi.
Mục Thanh vươn cái chân dài ra đá thì cô mới chịu đứng lên, cố ý vò đầu tạo vài kiểu dáng, hỏi:
- Thế nào? Có thể coi là tuyệt sắc giai nhân được không hả?
Mục Thanh nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ trước ra sau một lượt rồi bình luận:
- Váy rất đẹp! Cậu giỏi chịu rét đấy!
Nhiễm Nhiễm bổ nhào đến, cùng cô bạn phá lên cười, rồi cô kể về nhữngtiểu thư nhà giàu trong buổi tiệc tối nay. Cô thở dài nói:
- Cô gáiđó khoác trên người toàn ngọc ngà châu báu, món nào cũng là hàng hiệu,nghe đâu mua đồ lót cũng phải bay đến tận Paris, gần nhất cũng là điHồng Kông. Nếu cậu nói cậu mua đồ ở thành phố Tây Bình, hi, đừng tráchngười ta coi thường cậu nhé!
Cô nói một cách khoa trương.
- Này! Sao đột nhiên bố cậu lại nghĩ đến chuyện đưa cậu đến tham gia buổi họp đồng hương vậy?
Nhiễm Nhiễm nghe Mục Thanh hỏi thế, lập tức xốc lại tinh thần, bò dậy, tiến đến hỏi:
- Cậu đoán xem?
Mục Thanh không đoán ra, chỉ biết lắc đầu.
- Theo tin tức đáng tin tiết lộ, trước đó bố tớ đã lén đem cậu con trai bảo bối đến bệnh viện. Sau khi về thì ngây người một hồi rồi bỗng nhớra là mình còn có một cô con gái là tớ. Hôm nay ông ấy muốn mua xe chotớ, ngày mai còn muốn tặng nhà cho tớ. Hì! Không biết nữa. Chắc ông ấyvẫn nghĩ rằng bố con tớ là phụ tử tình sâu nghĩa nặng.
Mục Thanh nghe mà tròn mắt, hỏi:
- Vậy đứa em trai đó của cậu thì sao? Mắc bệnh nan y à?
- Còn hơn cả mắc bệnh nan y cơ. - Nhiễm Nhiễm nhìn Mục Thanh, mặt lộ rõ niềm vui trên sự đau khổ của người khác: - Ông già nâng niu, thương yêu cậu con trai bảo bối này suốt mười năm qua, kết quả là ông ấy phát hiện ra mình đã nuôi con trai cho người khác.
Mục Thanh sững sờ hồi lâu mới thở dài:
- Còn có chuyện như vậy sao?
- Thật đấy. - Nhiễm Nhiễm gật đầu ra vẻ nghiêm túc nhưng bản thân lại không nhịn được mà phá lên cười, mặt mày hớn hở, nói:
- Không chỉ như vậy mà còn khá lằng nhằng.
Không phải là cô cường điệu hóa, vì chuyện này thật sự lằng nhằng như trong phim vậy.
Chuyện bắt đầu từ việc có một tạp chí bỗng nhiên muốn phỏng vấn vợ haicủa ông Hạ Hồng Viễn, tâng bốc bà là người phụ nữ tinh tế mẫu mực củathành phố hiện đại. Bà vợ hai của ông vui vẻ chấp nhận cuộc phỏng vấn,nhưng khi bị hỏi về chuyện tình cảm thì lại buột miệng ám chỉ cuộc hônnhân đầu tiên của ông Hạ Hồng Viễn đổ vỡ hoàn toàn là do lỗi của ngườivợ trước. Sau này, bà và ông Hạ Hồng Viễn tình cờ gặp nhau. Chính vẻ dịu dàng, lương thiện của bà đã khiến ông một lần nữa tin tưởng vào tìnhyêu và khích lệ ông một lần nữa dũng cảm bước vào cuộc sống hôn nhân.
Tóm lại, câu kết thúc ấy khiến bà trở thành người phụ nữ vừa lương thiện vừa vô tội. Bà và ông Hạ Hồng Viễn thật lòng yêu nhau.
Khỏi phải nói, bà Hàn đọc được những dòng chữ đổi trắng thay đen trêntờ tạp chí mà suýt tức phát điên. Bà chau mày suy nghĩ, không biết làmthế nào để đáp trả bà vợ hai này. Vừa hay có người nói khi bà vợ hai vàông Hạ Hồng Viễn mới quen nhau, bà ta còn có bạn trai. Nghe nói, đứa con cũng là của người đàn ông đó. Bà Hàn nghe được điều này thì đã lập tứclàm theo nguyên tắc muốn xấu xa thì phải khiến mọi người cùng xấu xa, dù điều này là thật hay giả, bà cũng cố ý nhờ người bạn cũ chuyển lời tớiông Hạ Hồng Viễn.
Đối với chuyện này, đại đa số đàn ông đều đanghi. Thế là ông Hạ Hồng Viễn bảo trợ lý lặng lẽ đi giám định ADN củaông và đứa con trai đó. Khi người trợ lý đem kết quả giám định về, ôngHạ Hồng Viễn vừa xem đã lập tức lạnh người. Đúng! Đúng là ông đã vui vẻnuôi con cho kẻ khác.
Nhiễm Nhiễm làm ra vẻ bùi ngùi than vãn:
- Nếu nói về gen di truyền thì phái nữ chúng ta có ưu thế hơn, ít nhấtcũng có thể biết đứa trẻ đó có phải chui ra từ bụng mình không. Chắcchắn là không thể nhầm được.
Mục Thanh nghe mà dở khóc dở cười, cầm chiếc gối bên cạnh đập Nhiễm Nhiễm, cười mắng:
- Đừng nói những điều vớ vẩn nữa. Cháo phần cậu ở trong nồi ấy. Mau điăn đi. Cậu không biết xót cho bản thân thì sau này nếu có đau dạ dày, tớ cũng mặc kệ cậu đấy.
Nhiễm Nhiễm cười khan hai tiếng, rồi ngoanngoãn đi vào bếp múc một bát cháo nhỏ ra ăn. Cô bị đau dạ dày khá nặngtừ hồi đi học. Mua hè còn ổn, chứ mùa đông mà ăn phải thứ gì lạnh vàcứng thì không thể chịu nổi. Mục Thanh chỉ có thể nấu cháo, hấp màn thầu cho cô và nhìn cô ăn như một đứa trẻ.
Có lúc bị Mục Thanh ca thán nhiều quá, Nhiễm Nhiễm nghiêm nghị hỏi:
- Mục Thanh này, thực ra cậu mới là mẹ tớ, đúng không? Mẹ con chúng tabị thất lạc bao nhiêu năm, bây giờ mới được trùng phùng, đúng không?
Mục Thanh không nhịn được cười, lườm bạn:
- Thứ nhất, tớ sinh không nổi một đứa con gái lớn như cậu đâu; thứ hai, tớ cũng chẳng khoan dung độ lượng được như bà Hàn mẹ cậu. Bố cậu nhưthế nếu vào tay tớ thì tớ đã xé ông ấy ra thành trăm mảnh rồi.
Cô ấy nói xong liền giơ tay làm động tác chém xuống như thể chém gọn mọi dây dưa lằng nhằng.
Nhiễm Nhiễm thực sự chẳng biết nói gì.
Hạ Hồng Viễn khởi nghiệp từ một tiểu thương. Trên con đường thành côngcủa ông không thể thiếu bóng dáng của người phụ nữ luôn ở bên săn sóc.Hồi còn trẻ, bà Hàn là một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng về sau ông cảm thấymệt mỏi với bà và bắt đầu theo đuổi mẫu phụ nữ nội tâm. Ông luôn muốntìm một hồng nhan tri kỷ có tâm hồn đồng cảm với mình. Cuối cùng Hạ Hồng Viễn thật sự đã tìm được người phụ nữ hòa hợp với ông cả về thể xác lẫn tâm hồn. Sự hòa hợp của hai người nhanh chóng kết tinh thành tình yêu,còn có con trai nối dõi tông đường.
Khi đó ông Hạ Hồng Viễn vui mừng như muốn phát điên. Để có danh phận cho mẹ con họ, ông đã vô tình vônghĩa quay lưng đòi ly hôn với bà Hàn. Đến cả cô con gái Nhiễm Nhiễm,ông cũng không cần, mà chỉ một lòng một dạ yêu thương vợ mới. Ai ngờ sau mười năm yêu thương, giờ ông phát hiện ra cậu con trai bảo bối ấy lạilà kết tinh của sự hòa hợp cả về thể xác lẫn tâm hồn của “hồng nhan trikỷ” với người đàn ông khác.
Cú sốc này thực sự là quá lớn! ÔngHạ Hồng Viễn vừa tức giận vừa đau đớn. Sau một trận suy sụp tinh thần,ông dần bừng tỉnh và mới nhớ ra mình còn có một cô con gái.
Ban đầu, Nhiễm Nhiễm chẳng thèm để ý đến ông. Ai ngờ bà Hàn biết chuyện đã không đồng ý mà còn tìm đến mắng cô một trận:
- Ân oán giữa mẹ và ông ấy thế nào đều không liên quan gì đến con. Dùsao ông ấy vẫn là bố của con. Con tuyệt đối không học ngoảnh mặt làmngơ. Dù là đứng trên phương diện tiền bạc để xem xét thì con cũng phảithừa nhận ông Hạ Hồng Viễn là bố. Có người bố này và không có người bốnày, thân phận của Hạ Nhiễm Nhiễm con khác nhau một trời một vực đấy.
Nhiễm Nhiễm đã sớm qua cái tuổi ngỗ ngược kiêu căng. Suy nghĩ kỹ, côcảm thấy lời của bà Hàn nói rất có lý. Ông Hạ Hồng Viễn muốn đưa cô trởthành thiên kim tiểu thư nhà họ Hạ. Đây là một chuyện thu được cả danhlẫn lợi. Thực sự là không cần phải quá cứng đầu làm gì.
Thế nên mới có buổi tiệc rượu tối nay.
Ăn cháo xong, Nhiễm Nhiễm đi vào phòng lấy đồ rồi đi tắm. Đang tắm,bỗng rèm ngăn phòng tắm bị vén ra từ bên ngoài, Mục Thanh đưa di độngcho cô và dùng khẩu hình để nói:
- Điện thoại, mẹ cậu gọi đấy.
Tay còn đang dính đầy bọt dầu gội đầu, cô vội rửa, tắt vòi hoa sen, rồi nghe điện thoại.
Bà Hàn hỏi con gái về tình hình buổi tiệc rồi đưa ra một chỉ thị mới:
- Mẹ đã sắp xếp cho con một buổi xem mặt. Thứ Bảy này, con phải thu xếp thời gian, ăn mặc chỉnh tề, tính cách phải dịu dàng, nhã nhặn.
Phong cách vẫn như mọi khi, không hỏi, không bàn bạc mà chỉ đơn giản là mệnh lệnh.
Nhiễm Nhiễm không mảnh vải che thân, đứng dưới vòi hoa sen nghe điệnthoại. Những giọt nước mang theo bọt dầu gội từ mái tóc ướt của cô nhỏxuống, chạy qua lông mày, xuống lông mi rồi vào mắt. Đầu tiên là caycay, sau đó cô mới thấy khó chịu. Cô vội nhắm mắt, dùng mu bàn tay dụidụi. Nào ngờ, càng dụi bọt dầu gội càng vào nhiều, nước mắt cô cũng àoào tuôn ra.
Ngắt điện thoại, cô cất tiếng gọi Mục Thanh cầmgiúp di động rồi vội mở vòi hoa sen xả hết bọt dầu gội trên mặt. MụcThanh cầm di động đứng bên ngoài buồng tắm đợi cô ngừng xả nước rồi mớilên tiếng hỏi:
- Lại bảo cậu làm gì thế?
Mắt Nhiễm Nhiễm đã dễ chịu hơn đôi phần, chỉ là vẫn còn một chút nước mắt, nước mũi. Cô trả lời ngắn gọn:
- Xem mặt.
Mục Thanh sững người giây lát rồi không kìm được lại hỏi:
- Đối phương là người thế nào?
Nhiễm Nhiễm nhớ lại nhưng thật sự không nhớ nổi bà Hàn nói với cô đối phương là người thế nào, nên cô chỉ có thể lắc đầu, nói:
- Tớ không chú ý. Hình như là một anh chàng cao đẹp trai, giàu có, rấtxứng đôi với một mỹ nữ xinh đẹp, trắng trẻo, giàu có mới ra “lò” là tớ.
Mục Thanh lại ở bên ngoài im lặng một lát rồi bỗng nói như không suy nghĩ:
- Tớ thấy gay rồi, nên sớm trả tiền cho bà ấy đi.
Nhiễm Nhiễm thò đầu ra từ sau rèm, mặt mũi đầu tóc ướt nhèm, vô tư hỏi bạn:
- Cậu định đi cướp ngân hàng à? Cậu nhắm được ngân hàng nào rồi? Vị trí tốt không? Có cần chi viện không?
Mục Thanh hơi cúi đầu, không nói gì.
Nhiễm Nhiễm cười hi hi ha ha, nói vọng ra bên ngoài:
- Được rồi, cậu đi ra đi. Đó là mẹ đẻ của tớ, bà chỉ bảo tớ đi xem mặtthôi chứ có phải là đem bán tớ đâu. Hơn nữa, bản thân tớ thực sự cũngmuốn tìm người yêu mà. Đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, sớm lấy chồng cònhơn là ở nhà làm gái già.
Câu này cũng chẳng thể coi là nói bừa. Dùthế nào đi nữa, con người cũng luôn hướng về phía trước. Nghĩ như vậynên cô cũng không chối chuyện bà Hàn sắp xếp cho cô đi xem mặt. Thứ Bảycô trang điểm cẩn thận rồi thay một bộ váy mới, vui vẻ đến địa điểm xemmặt.
Nhưng tới khi người đó xuất hiện, cô có chút sững sờ.
Thiệu Minh Trạch ở phía đối diện bàn, mặt mày nghiêm túc, thấy cô bèn đứng dậy, hơi cúi người, đưa tay về phía cô:
- Chào Hạ tiểu thư!
Cô xốc lại tinh thần, lịch sự chìa mấy ngón tay ra cho anh bắt, mỉm cười gượng gạo:
- Chào anh Thiệu.
Hai người hàn huyên vài câu ngắn gọn. Ngồi cách nhau chiếc bàn ăn, Thiệu Minh Trạch nhìn cô, hỏi bâng quơ:
- Cô Hạ nhìn thấy tôi, chắc bất ngờ lắm nhỉ?
Vì đã biết người này thẳng thắn thế nào nên nghe anh hỏi như vậy, cô cũng không ngạc nhiên lắm. Nhiễm Nhiễm thản nhiên đáp:
- Có chút bất ngờ. Bây giờ nhớ lại, hôm đó ở buổi tiệc chắc anh Thiệu đã biết chúng ta sẽ có buổi gặp mặt hôm nay hay sao?
Thiệu Minh Trạch gật đầu:
- Trước đấy, tôi đã xem ảnh của cô.
Buổi xem mặt này là do bà Hàn sắp xếp, không cần hỏi cũng biết, chắcchắn bà đã đưa ảnh của cô cho Thiệu Minh Trạch xem. Nhiễm Nhiễm cảm thấy không nhất thiết phải tiếp tục chủ đề này nên chỉ có thể đáp “vâng” một tiếng cho xong.
Bữa tối kéo dài khoảng hơn một tiếng. Lần này, Thiệu Minh Trạch đã thu lại khí thế “ép người đến cùng” trong buổi tiệc hôm trước. Anh không nói nhiều, cũng không giữ vẻ lạnh lùng. Qua cáchnói chuyện, có thể nhận thấy anh có vốn kiến thức khá rộng. Dù NhiễmNhiễm nói về chủ đề gì, anh cũng đều có thể bắt nhịp được.
Nếu chỉnhìn từ góc độ xem mặt, người này cũng có thể coi là một anh chàng hiếmgặp. Nhiễm Nhiễm chỉ là có chút không hiểu, với điều kiện như vậy, tạisao anh ta cũng rơi vào cảnh phải đi xem mặt chứ?
Bữa tối kết thúc, Thiệu Minh Trạch vô cùng lịch thiệp đưa cô về.
Vừa bước vào cửa, bà Hàn đã gọi điện đến hỏi. Nhiễm Nhiễm thật sự nghingờ, liệu có phải bà lắp hệ thống định vị theo dõi trên người cô không?Sao bà có thể căn thời gian chuẩn xác đến như vậy chứ?
Bà Hàn hỏitình hình buổi xem mặt thế nào. Nhiễm Nhiễm thành thật nói rõ suy nghĩcủa mình về Thiệu Minh Trạch: Có tướng mạo, có học thức, có gia thế, cóthành tựu. Nhưng khả năng thanh niên “bốn có” này có thể bị trúng tiếngsét ái tình với cô thực sự là quá thấp.
Bà Hàn không hài lòng về những lời đánh giá coi nhẹ bản thân của cô như vậy nên chẳng nể nang gì mà giáo huấn:
- Làm người thì phải tự tin, không được coi thường bản thân. Dù là gia thế hay dòng dõi thì con cũng chẳng kém gì cậu ta đâu.
Cô hiểu gia thế và dòng dõi mà bà Hàn nói là gì. Gia thế của cô chínhlà gia thế của ông Hạ Hồng Viễn bây giờ. Dòng dõi của cô chính là dòngdõi nhà họ Hàn trước đây. Gia thế của ông Hạ Hồng Viễn cũng có thể coilà có tiếng ở Tây Bình. Còn dòng dõi nhà họ Hàn, tuy bây giờ không đángkể, nhưng trước đây mấy đời đều là danh gia vọng tộc. Nếu không phải dobất ngờ gặp họa trong cuộc vận động toàn quốc lần đó thì bà Hàn đời nàochịu lấy một tiểu thương mới phất lên như ông Hạ Hồng Viễn.
Bất luận là làm vợ hay làm mẹ, bà Hàn vẫn luôn ở phía áp đảo. Nhiễm Nhiễmhiểu rõ tính cách này của bà Hàn nên đã sớm rèn được thói quen là khôngtranh luận, chỉ im lặng lắng nghe, xong rồi mới nói:
- Dù thế nào,con cũng không thể tỏ thái độ quá nhiệt tình vồ vập anh ta được. Cònphải xem thái độ của đối phương thế nào rồi mới nói chứ.
Câu nói này rất hợp tình hợp lý nên bà Hàn cũng chẳng thể phản đối được gì, đành phải đáp “ừ” một tiếng.
Nhưng Nhiễm Nhiễm không ngờ Thiệu Minh Trạch lại nhanh chóng bày tỏthái độ của mình đến như vậy. Anh cũng chẳng làm gì ghê gớm mà chỉ bảongười ta mang tặng Nhiễm Nhiễm một bó hoa. Chính là hoa hồng đỏ diễm lệvà đam mê. Một bó hoa rất lớn, nếu ôm trước ngực thì có thể che kín cảmặt người ôm. Anh nhờ quầy lễ tân của công ty chuyển lên phòng làm việccủa Nhiễm Nhiễm một cách hết sức ngạo nghễ.
Nhìn bó hoa hồngnằm trên mặt bàn gần nửa tiếng, Nhiễm Nhiễm không hề thấy chút nào gọilà ngại ngùng, đắc ý hay vui mừng. Trái lại, cô chỉ cảm thấy bực mình vì bị ngươi ta lôi ra làm trò đùa, hận là không thể một tay ném thẳng bóhoa này xuống nền nhà, sau đó giẫm chân lên mà giày xéo.
Nhưng những người ở trong phòng làm việc đa phần là rãnh rỗi, suốt ngày bàn tánchuyện trên trời dưới đất. Kể cả khi không có chuyện gì, họ cũng phảilôi bằng được đề tài ra mà nói. Bởi vậy, nếu cô nổi giận đùng đùng vớibó hoa như thế, e là chỉ lại tăng thêm đề tài cho họ tiếp tục “buôndưa”. Cô cố kiềm chế cục tức trong lòng, sầm mặt ngồi một lúc rồi cầmlấy di động đi ra ngoài.
Cô nghĩ hoa đã đến, chắc điện thoạicũng sắp tới. Qủa nhiên, cô vừa bước đến thang máy thì nhận được điệnthoại của Thiệu Minh Trạch.
- Nhận được hoa chưa? Có thích không? -Anh hỏi một cách vô cùng tự nhiên như thể cô và anh đã quen biết lâu lắm rồi, như thể đã quen với việc mỗi tuần gửi tặng hoa mấy lần vậy.
Lời nói và cử chỉ của người này đều vô cùng nhã nhặn, lịch sự, nhưngthực ra trong lòng lại chẳng hề tôn trọng người khác. Nhiễm Nhiễm nghĩmà càng thấy không vui, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc,trong giọng nói bỗng mang theo vài phần ngạc nhiên và ái ngại:
- Cảm ơn anh đã tặng hoa! Thực sự là quá lãng phí rồi.
- Chỉ cần cô thích là được. - Thiệu Minh Trạch điềm đạm nói, rồi lạihỏi: - Tối nay cô có rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn cơm nhé.
Cô đã có chuẩn bị từ trước nên nghe anh hỏi như vậy thì đáp với vẻ tiếc nuối:
- Thật ngại quá! Ở đây tôi vẫn chưa xong việc, tối nay còn phải tăng ca.
- Vậy ngày mai?
Cô chẳng thèm nghĩ ngợi, đáp luôn:
- Ngày mai cũng không được.
Thiệu Minh Trạch im lặng giây lát rồi lại hỏi:
- Vậy khi nào cô Hạ có thời gian?
Cô bụng thì cười thầm nhưng miệng lại tỏ ra vừa vô tội vừa ngán ngẩm:
- Cơ quan chuẩn bị có đợt kiểm tra của cấp trên, thời gian gần đây mọi người đều rất bận, e là...
- Tôi hiểu rồi. - Thiệu Minh Trạch ngắt lời cô, vui vẻ nói: - Nếu đãnhư vậy thì tôi không làm phiền cô Hạ nữa. Sau này có thời gian, sẽ liên lạc lại.
Cô vừa gật đầu đáp vâng thì Thiệu Minh Trạch đã tắt máy. Từ đó về sau, quả nhiên chuyện này không tái diễn nữa.
Nhưng cứ vài ba hôm ông Hạ Hồng Viễn lại đưa cô đi dự tiệc. Một là, ông muốn gắn kết tình cảm cha con; hai là, ông cũng muốn cô nhanh chóngbước vào xã hội thượng lưu của thành phố Tây Bình. Nhiễm Nhiễm nghĩ,mình đã làm bà Hàn không vui vì chuyện của Thiệu Minh Trạch, nên chỉ còn cách lấy lòng ông Hạ Hồng Viễn để khi quay đầu mới có thể lấy côngchuộc tội với bà Hàn. Thế là lần nào cô cùng tích cực đi dự tiệc cùng bố mình.
Hôm nay, còn đang trong giờ làm việc, ông Hạ Hồng Viễn lạigọi điện muốn đưa cô đi ăn cơm. Cô đang bận việc nên chẳng nói năng gìnhiều, chỉ “vâng” một tiếng cho xong. Kết quả là vừa hết giờ, ông HạHồng Viễn lái chiếc xe trị giá vài triệu tệ đến trước cơ quan cô.
Trong phòng làm việc còn mấy đồng nghiệp vẫn chưa về, ai cũng thò đầu ra cửa sổ chỉ chỉ trỏ trỏ, đoán xem chiếc xe đó đến đón ai. Nhiễm Nhiễmnghe mà chột dạ, đành lén lút gọi điện cho ông Hạ Hồng Viễn bảo ông láixe ra góc phố. Sau đó cô mới vội vội vàng vàng rời khỏi cơ quan, lênchiếc xe sang trọng của ông Hạ Hồng Viễn, bộ dạng hệt như kẻ trộm vậy.
Ông Hạ Hồng Viên nhìn bộ đồ cô đang mặc, nói:
- Nhiễm Nhiễm, con mặc thế này không ổn đâu.
Cô đang mặc quần bò, áo sơ mi trẻ trung, năng động, đang bước trên conđường thanh xuân phơi phới, không ngờ lại bị ông Hạ Hồng Viễn ra một đòn phủ định. Thế là cô nhìn ông Hạ Hồng Viễn áo quần bảnh bao, hỏi:
- Bố, đi ăn cơm biến thành đi dự tiệc rồi sao?
Ông Hạ Hồng Viễn “ừ” một tiếng rồi quay đầu bảo tài xế lái xe đến phố mua sắm.
Mấy cửa hàng xa xỉ của thành phố Tây Bình đều ở đó, họ đang hướng vềnơi đốt tiền. Ông Hạ Hồng Viễn phải mất một lúc khuyên bảo thì NhiễmNhiễm mới đồng ý thay đổi toàn bộ đồ trên người. Tuy khả năng chọn phụnữ của ông chẳng ra sao, nhưng khả năng lựa đồ cho phụ nữ thì không tồi. Thay bộ đồ mới vào, Nhiễm Nhiễm từ một cô gái bình thường lập tức nhảyvèo một bước thành tiểu thư đài các.
Ông Hạ Hồng Viễn nhìn con gái với ánh mắt hài lòng và kiêu hãnh, vô cùng vui vẻ quẹt thẻ thanh toán.
Nhiễm Nhiễm thử hết bộ này đến bộ khác cũng cảm thấy rất vui. Mấy nămtrước, cô phải sống những ngày cực khổ. Cô hiểu rất sâu sắc ý nghĩa câu“Tiền không phải là tất cả nhưng không có tiền thì càng chẳng làm đượcgì”. Đây đúng là một chân lý.
Thế nên, cô cố gắng dè sẻn tiền nongđến mức gần như keo kiệt. Nhưng cô gái trẻ nào chẳng thích làm đẹp. Hômnay lại có người chi tiền cho thì đừng có giữ cái nguyên tắc “cái gìkhông quá cần thiết thì không nên mua” đó. Cô cũng muốn sắm cho mìnhthêm vài bộ đồ nữa.
Gần đây, ông Hạ Hồng Viễn luôn muốn nhanh chóngkhôi phục tình cảm cha con nên rất vui vẻ chi tiền để con gái được vui.Ông còn nhiệt tình đứng bên cho ý kiến. Thấy cô lại chọn một chiếc váydài bước ra thì ông lắc đầu nói:
- Chiếc váy này dài quá, con thay bộ ngắn kia kìa.
Nhiễm Nhiễm chỉ cao vừa tròn mét sáu, thực sự là không hợp với kiểu váy dài. Nhưng chiếc váy ấy kiểu cách rất đẹp, cô rất thích. Cô có chútkhông cam lòng, bĩu môi, cuối cùng thì đặt chiếc váy ấy xuống, tiếp tụcđi xem.
Đi đi dừng dừng được nửa vòng, tình cờ quay người, cô nhìnthấy một cô gái trẻ dáng người cao ráo đứng ở phòng thử đồ đối diện. Côấy đang mặc bộ váy dài mà cô vừa nhắm trúng. Cô nhìn mà sáng cả mắt lên, ánh mắt không tài nào rời khỏi cô gái đó.
Cô gái đó đứng trước gương, quay sang nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, mỉm cười hỏi:
- Thế nào?
Người đàn ông ngẩng đầu lên khỏi tờ tạp chí, nhìn cô gái từ trên xuống dưới một lượt rồi gật đầu khen ngợi:
- Rất đẹp! Rất hợp với em!
Từ chỗ đứng của Nhiễm Nhiễm chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng phẳng rộngcủa người đàn ông đó, nhưng giọng nói của anh thì cực kỳ rõ và có vẻquen quen. Có điều, những đôi trai tài gái sắc trên tivi quá nhiều nêncô cũng không chú ý lắm. Cô thu lại ánh nhìn bịn rịn dành cho cô gái đórồi tiếp tục chọn đồ.
Cuối cùng, cô đã chọn được bốn, năm bộ đồ cùng với giày và túi xách. Đống đồ của cô sắp thành một ngọn núi nhỏ rồi.Nhân viên bán hàng nở nụ cười, xách đồ tiễn hai bố con họ ra cửa. NhiễmNhiễm quay lại nhận túi đồ trên tay cô bán hàng. Đúng lúc đôi nam nữ kia cũng đi ra, cô vừa ngẩng lên thì vô tình nhìn thẳng mặt người đàn ôngđó.
Đầu óc Nhiễm Nhiễm như bị tiếng sét xẹt qua, trong giâylát, phản ứng của cơ thể cô chậm hơn nửa nhịp so với ý thức. Cô cúi đầuvà tiếp tục nhận túi đồ. Có lẽ túi đồ hơi nhiều, khi cô nhận có chút vất vả, đôi tay như mới được lắp vào cơ thể, chúng cứ cứng đờ ra, khôngchịu nghe theo mệnh lệnh của bộ não, ngón tay thì run run mà cô khôngthể kiềm chế được.
Ông Hạ Hồng Viễn chỉ nghĩ là túi đồ quá nhiều nên con gái không cầm nổi. Ông cười khà khà, đỡ lấy hai túi và nói:
- Con gái nên ăn mặc cho thật xinh đẹp. Để mai bố bảo người ta làm thẻ cho con. Rảnh rỗi thì cứ tới đây mua sắm nhé.
Cô không nói gì, chỉ cúi đầu sắp xếp lại túi đồ trên tay cho đến khi đôi nam nữ đó đi xa thì mới ngẩng đầu lên.
Ông Hạ Hồng Viễn thấy sắc mặt của cô thì không khỏi kinh ngạc, hỏi:
- Chuyện gì thế? Sao sắc mặt của con lại tệ như vậy?
Cô liền toét miệng trả lời ông Hạ Hồng Viễn:
- Con lạnh ạ! Chẳng phải thời tiết trở lạnh sao. Bây giờ vừa sang tháng ba, gió lạnh vẫn hiu hiu thổi, mặc hở chân hở vai thế này, dù khoác áokhoác vẫn thấy lạnh. Nghĩ như vậy, cô gật đầu đánh rụp như đang thuyếtphục chính mình, rồi lại dùng giọng điệu khẳng định, lặp lại lần nữa: -Lạnh lắm ạ. 
Ông Hạ Hồng Viễn vội gọi bác tài lái xe tới rồi bảo bật điều hòa ấm lên. Được một lúc thì mặt cô mới dần hồi phục sắc hồngnhưng người vẫn như kẻ mất hồn. Ông Hạ Hồng Viễn thấy vậy thì dứt khoátkhông đi dự buổi tiệc tối nay nữa mà vội vã đưa cô đến bệnh viện khám.
Nhiễm Nhiễm đành giải thích là vì ban ngày làm việc mệt quá, vừa rồilại bị trúng gió nên hơi chóng mặt, thực sự là không sao, không cần đếnbệnh viện. Có điều, cô không muốn đến dự buổi tiệc gì đó mà chỉ muốn vềnhà nghỉ sớm thôi.
Ông Hạ Hồng Viễn muốn thể hiện sự quan tâm của mình đến con gái nên chẳng phản đối nửa lời mà đích thân đưa Nhiễm Nhiễm về.
Mục Thanh vẫn chưa về, căn phòng tối om, lạnh lẽo. Nhiễm Nhiễm bật hếtmấy đèn ở các phòng lên, đến cả tivi trong phòng khách cũng bật lên rồimới một mình ngồi xuống ghế sofa. Trên tivi đang phát chương trình giảitrí gì đó, rất ồn ào. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình mà chẳng nghe nổitiếng nào.
Nhiễm Nhiễm không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp Lâm HướngAn, càng không ngờ mình và Lâm Hướng An lại đến mức mặt đối mặt mà nhưkhông quen biết. Rốt cuộc, điều này là đáng buồn hay đáng cười đây? 
Hơn mười giờ tối, Mục Thanh về. Cô ấy lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ trong ví ra nhét vào tay Nhiễm Nhiễm.
- Tớ định kiếm đủ rồi mới đưa cậu... Trong này có hai trăm năm mươinghìn tệ. Cậu trả cho bà Hàn trước đi. Số còn lại tớ sẽ nghĩ cách. Chắcsang năm là có thể trả hết.
Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn tấm thẻ bằngnhựa mỏng manh đó, đầu ngón tay khẽ vân vê trên dãy số. Một lát sau, cômới ngẩng lên mỉm cười với Mục Thanh:
- Được rồi. Vừa hay tớcũng đang có ít tiền. Chúng mình cứ trả tiền cho mẹ tớ trước, sau nàynói chuyện với bà cũng không bị yếu thế.
Nói xong, cô đứng dậy về phòng mình lấy cuốn sổ lương ra, nhẩm con số trên sổ, rồi cười hì hì nói:
- Hì! Còn kha khá đấy. Hai đứa góp vào cũng hòm hòm rồi.
- Nhiễm Nhiễm! – Mục Thanh bỗng ngẩng lên nhìn cô, nghiêm nghị nói: -Tớ rất cảm ơn cậu. Tớ luôn biết ơn cậu. Năm đó, tớ đã nghĩ đến cả chuyện bán thân. Dù là bán thân hay bán tất cả mọi thứ có trên người, chỉ cầncó tiền thì tớ đều chấp nhận.
- Đủ rồi - Nhiễm Nhiễm ngắt lờiMục Thanh. Cô gắng gượng đến giờ là giới hạn rồi. Thực sự, cô không thểgắng gượng được nữa. Cô dựa vào khung cửa, nhìn thẳng vào Mục Thanh mànói: - Cậu đừng nói nữa. Hôm nay tớ rất mệt. Có chuyện gì để mai rồinói.
- Không. Cậu để tớ nói hết đi. - Mục Thanh khăng khăng nói, ánh mắt ngang bướng: - Nhiễm Nhiễm, tớ rất biết ơn cậu, cậu có biết không?Tớ sẽ không bao giờ quên được ân tình của cậu. Vì ba trăm nghìn tệ này,cậu đã phải thỏa hiệp với bà Hàn. Cậu phải hạ thấp lòng tự trọng, camtâm tình nguyện làm một con rối cho người ta giật dây.
Nhiễm Nhiễm không kìm nổi tức giận, cô quát lên:
- Đủ rồi, Mục Thanh, cậu biết sự việc căn bản không như cậu nghĩ mà.
- Vậy cậu bảo tớ phải nghĩ thế nào? - Mục Thanh cực kỳ bình tĩnh, hỏi lại.
Nhiễm Nhiễm cúi gằm xuống, bặm môi, mãi mới từ từ buông lỏng bờ môi, khẽ nói:
- Khi đó, tớ chỉ là không muốn sống nữa, tiện thể trả cậu một món nợ ân tình. Giống như người trước khi nhảy xuống biển tự sát, nhìn thấy bêncạnh có người ăn mày run rẩy vì đói rét thì liền cởi chiếc áo khoác đưacho người ăn mày đó thôi. Dù sao muốn nhảy xuống biển, mặc áo khoác cũng chẳng ích gì.
Nhiễm Nhiễm không nói bừa. Đây chính là cách nghĩ thực sự của cô lúc đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.