Chân tướng
Cốctrà sượt qua vai Nhiễm Nhiễm, đập vào tường, “choang” môt tiếng vỡ thành mấy mảnh. Nhiễm Nhiễm hơi nghiêng đầu né nhưng bên má vẫn bị rách do bị một mảnh sứ vỡ văng vào. Cô cảm giác đau nhói bên má, cô đưa tay chạmvào thì thấy vết máu ở những đầu ngón tay.
*
NhiễmNhiễm không đi đâu hết mà về thẳng nhà. Sau đó cô thay bộ đồ thể thao và ra chợ mua thức ăn. Một mình cô ở trong bếp cả buổi chiều ung dung nấunướng một bàn đồ ăn.
Thiệu Minh Trạch mãi tới tối mới về. Vừabước vào cửa, thấy Nhiễm Nhiễm một mình ngồi lặng lẽ bên chiếc bàn đầythức ăn đợi anh, trái tim anh đau nhói, mọi lời giải thích đã chuẩn bịsẵn để nói ra nhưng anh chẳng thể thốt nổi một từ. Anh chỉ đứng ở cửalặng lẽ nhìn cô.
Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu lên mỉm cười hỏi:
- Anh ăn cơm chưa?
Thiệu Minh Trạch không trả lời, chậm rãi bước đến kéo cô vào lòng, giọng khàn khàn nói:
- Anh xin lỗi, Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm dịu dàng ngả vào lòng anh, giọng buồn buồn hỏi:
- Nói xin lỗi chuyện đã xảy ra hay nói vì chuyện sắp xảy ra?
Thiệu Minh Trạch im lặng, cô bỗng bật khóc trong lòng anh. Nước mắtnhanh chóng ướt đẫm áo sơ mi, khiến lồng ngực anh cũng trở nên nóng hổi. Anh không biết có thể làm gì, chỉ ôm cô thật chặt.
Ban đầuNhiễm Nhiễm chỉ định diễn kịch một chút, nhưng khóc mãi khóc mãi thànhra nhập tâm quá, nhất thời muốn ngừng lại cũng không ngừng nổi. Cô nghĩ, chuyện này thật khiến người ta phiền muộn! Khó khăn lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-phut-giay-duoc-gap-em/67130/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.