Năm tháng lặng lẽ trôi
Có lúc khoan dung không phải vì người khác, mà là vì chính bản thân mình.
*
Khi Nhiễm Nhiễm nghe điện thoại của Thiệu Minh Trạch thì cô đang đứng bắt taxi ở cổng bệnh viện. Nghe giọng anh gấp gáp hỏi mình đang ở đâu, cô bình tĩnh nói:
- Minh Trạch, em rất rõ sức khỏe của mình. Dạ dày của em không tốt. Lúc căng thẳng thì xuất huyết dạ dày. Không sao đâu, cảm ơn anh đã chăm sóc cho em.
Giọng Thiệu Minh Trạch vẫn lo lắng, truy hỏi:
- Nhiễm Nhiễm, em đang ở đâu? Em định làm gì?
Nhiễm Nhiễm im lặng hồi lâu mới khẽ nói:
- Anh biết em muốn đi đâu mà. Anh yên tâm, em không sao. Em chỉ muốn đích thân tới hỏi anh ta thôi. Dù chân tướng sự việc có tồi tệ đến thế nào thì em cũng phải đối mặt với nó.
Thiệu Minh Trạch cầm di động trên tay, cô đã cúp máy. Anh tái mét mặt đi lại mấy vòng ở phòng bệnh, cuối cùng quyết định gọi điện cho Trần Lạc, lạnh lùng nói:
- Cô ấy biết cả rồi.
Đầu bên kia im lặng rất lâu, Thiệu Minh Trạch chau mày đang định nói thì nghe giọng Trần Lạc khản đặc truyền qua điện thoại:
- Tôi biết rồi.
Ở đầu dây bên kia, sắc mặt Trần Lạc có chút ngẩn ngơ. Anh ta ngẩng lên nhìn người phụ nữ trung niên ngồi trước mặt.
Khuôn mặt người phụ nữ trung niên lộ vẻ lo lắng, không kìm được hỏi:
- Trợ lý Trần, cậu sao thế? Không được khỏe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-phut-giay-duoc-gap-em/2311185/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.