Lòng còn hoài nghi - Tôi vừa kiểm tra tư liệu về tình hình Công ty Dịch Mỹ. Đó không phảilà công ty tư vấn bất động sản tốt nhất trong nước, cũng chưa làm đượcdự án gì xuất chúng. Hơn nữa, Tô Mạch càng không phải là nhà tư vấn cótiếng nhất. Tại sao lại chọn Công ty Dịch Mỹ? Tại sao lại để Tô Mạch phụ trách dự án này? Trần Lạc, tôi cần lời giải thích của anh. Khi Thiệu Minh Trạch đến nơi, vụ lộn xộn cũng vừa kết thúc. Nhiễm Nhiễmđứng ngoài cửa đợi anh, nhìn con số hiển thị ở ngoài thang máy khôngngừng nhảy. Cuối cùng thang máy dừng lại ở số 19, cánh cửa từ từ mở ra,hiện ra bóng hình của Thiệu Minh Trạch. Anh đứng rất gần cửa thang máy,không đợi cánh cửa mở ra hết, anh đã vội vàng bước ra. - Đi rồi à? – Anh nhìn xung quanh, hỏi. Nhiễm Nhiễm không trả lời, chỉ tựa vào cửa, lặng lẽ nhìn anh. Tóc anhcòn hơi ướt, có lẽ vừa tắm xong. Anh mặc áo phông màu trắng xám và quầnthể thao đen, đi giày da nhưng không có tất, rõ ràng là vô cùng nhếchnhác… Cô nhìn kỹ Thiệu Minh Trạch một lượt từ đầu đến chân rồi mỉm cười. Thiệu Minh Trạch thấy lạ, nhướng mày nhìn cô, hỏi: - Sao thế? Nhiễm Nhiễm nghiêm túc nói với anh: - Minh Trạch, cảm ơn anh. Vừa rồi em rất sợ. Minh Trạch gật đầu: - Ừm! Anh có thể nhận ra điều đó. Ngay cả điện thoại còn gọi nhầm thì có thể thấy khi đó em vô cùng hoảng sợ. Nhiễm Nhiễm xấu hổ cười trừ, né người ra khỏi cửa: - Anh vào nhà ngồi đi. Để em tìm cho anh chút gì uống nhé. Nước lạnh hay bia? - Nước lọc thôi. Lát nữa anh phải lái xe. – Thiệu Minh Trạch ngồi xuống sofa trong phòng khách, đầu hơi ngẩng lên nhìn căn hộ chung cư khônglớn lắm này. Tuy hai người đã đính hôn nhưng anh rất ít khi đến nơi côở. Những lần tới đón cô thì hầu như anh toàn đợi ở dưới lầu. Nhiễm Nhiễm từ trong bếp mang chai nước ra đặt xuống bàn, cười nói: - Em cứ tưởng những lúc thế này, đàn ông đều chọn bia cơ. Thiệu Minh Trạch hơi ngẩng đầu nhìn cô, thần sắc bình tĩnh, hỏi: - Em muốn anh chứng minh giới tính của mình sao? Nhiễm Nhiễm mỉm cười lắc đầu, ngồi xuống đối diện anh: - Em đùa thôi. Nửa đêm canh ba cô nam quả nữ ở chung phòng nên khó tránh khỏi cảm giác căng thẳng. Anh đừng cười nhé. Có lẽ là vì Minh Trạch ăn mặc không chỉnh chu như thường ngày nên tínhtình anh cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều. Ánh mắt anh bớt đi những tianhìn sắc bén, nhưng lại càng trở nên sâu thẳm. Anh nhìn cô, nói: - Nhưng chúng ta không chỉ là cô nam quả nữ, chúng ta còn là vợ chồng chưa cưới đấy. Nhiễm Nhiễm hơi ngạc nhiên, không hiểu tại sao anh lại nhắc đến chuyện này. - Vừa rồi em không định gọi điện cho anh sao? – Anh lại hỏi. Khi NhiễmNhiễm gọi điện đến, anh vừa tắm xong. Anh có chút kỳ lạ khi thấy NhiễmNhiễm liến thoắng một hồi địa chỉ nhà, sau đó anh lập tức hiểu ra là côgọi nhầm số. Giọng cô rất sốt sắng, qua điện thoại mà anh có thể nghe rõ hơi thở gấp gáp của cô. Nhưng sợ đến như vậy mà cô vẫn không chịu gọiđiện cho vị hôn phu như anh để cầu cứu. Không biết tại sao, Thiệu Minh Trạch bỗng cảm thấy hơi khó chịu trong lòng. Nhiễm Nhiễm không ngờ anh lại truy cứu chuyện này. Có điều, lúc đó côthật sự không hề nghĩ đến việc gọi điện cầu cứu anh. Nếu không phải làdanh bạ hai số điện thoại quá gần nhau thì cô cũng không gọi nhầm choanh như vậy. Cô không muốn trả lời câu hỏi của anh một cách trực tiếp,đành toét miệng cười, giọng nói cố tỏ ra thoải mái: - Thói quen của em là có việc gì thì gọi điện cho các chú cảnh sát. Thiệu Minh Trạch không cười, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Cuối cùng vẫn là Nhiễm Nhiễm bại trận, nhún vai chấp nhận, thẳng thắn nói: - Đúng vậy. Quá muộn rồi nên em không muốn quấy rầy anh. Nói một cáchkhó nghe thì em đã quá coi anh là người ngoài. Nhưng nói một cách dễnghe thì cũng có thể nói là em lo cho anh. - Nhiễm Nhiễm, chúng ta đã đính hôn rồi. Anh không cần em lo cho anh theo kiểu như vậy. – Thiệu Minh Trạch nói. - Vậy ư? Anh chắc chứ? – Nhiễm Nhiễm cười hỏi: - Lấy vợ và lấy người lo cho mình thì điều gì tốt hơn. - Anh hy vọng chúng ta có thể gần nhau hơn. – Giọng Thiệu Minh Trạch không lớn lắm nhưng rõ ràng là rất kiên định. Nhiễm Nhiễm cũng không muốn tranh cãi với anh về vấn đề này nữa. Cô hơi cúi xuống, lí nhí nói: - Nếu đã như vậy, em cũng không khách sáo với anh nữa. Mai anh không có việc gì gấp thì tối nay ở lại đây nói chuyện với em. Bây giờ em rất sợ ở một mình. Thiệu Minh Trạch không hỏi gì, chỉ gật đầu nói: - Được. Nhiễm Nhiễm đứng lên bật tivi giúp anh: - Anh ngồi xem tivi nhé. Em đi tắm và thay đồ đã. Lát nữa chúng ta nói chuyện với nhau. Cô nói xong thì lấy quần áo đi tắm, để Thiệu Minh Trạch một mình ngồi trong phòng khách xem tivi. Lúc này đã quá nửa đêm, tivi chẳng còn chương trình gì hay nữa. ThiệuMinh Trạch cầm điều khiển chuyển kênh một lượt từ đầu đến cuối mà chẳngtìm được chương trình nào hấp dẫn. Tiếng nước ào ào xối trong nhàtắm đã vô tình thu hút ánh mắt anh. Cách lớp kính lờ mờ, bên trong làmột bóng người nhỏ bé, gầy gầy, giống như đứa trẻ con chưa trưởng thanh, chỉ là khi bóng người quay nghiêng mới thấy một chút đường cong củathiếu nữ. Thiệu Minh Trạch thấy yêu cầu của mình không sai, dùtrước đây họ thế nào, nhưng một khi hai người đã quyết định nắm tay nhau đi đến cuối con đường thì nên cố gắng thu hẹp khoảng cách. Anh chậm rãi thu ánh mắt của mình về chương trình Du lịch thám hiểm trên tivi. Nhiễm Nhiễm nhanh chóng bước ra, cô không mặc áo ngủ, cũng mặc áo phôngrộng thùng thình và quần soóc giống như Thiệu Minh Trạch. Lúc này nhìncô càng giống một đứa trẻ. Cô đang dùng khăn lau tóc thì tình cờ liếcthấy anh đang nhìn mình, liền hỏi: - Sao thế? Thiệu Minh Trạch hơi nhếch khóe môi, hỏi: - Em thật sự được một mét sáu chứ? Nhiễm Nhiễm sững người, bỗng quên mất cả nỗi lo lắng trong lòng, tức giận cầm chiếc khăn ném vào người anh. Thiệu Minh Trạch mỉm cười đón lấy chiếc khăn, dùng tay vỗ xuống bêncạnh ra hiệu cho cô ngồi xuống, sau đó anh vừa lau đầu cho cô vừa mỉmcười, khẽ nói: - Thực ra nếu anh đi chân đất thì cũng chưa nổi mộtmét bảy lăm. Nhưng khi người khác hỏi, anh đều nói mình cao một mét bảysáu. Vóc dáng cao thì tự hào hơn cũng là điều rất bình thường mà. Nhiễm Nhiễm liếc mắt nhìn anh không nói gì, chỉ “hứ” một tiếng bất mãn. Tóc cô không dài lắm, chỉ lau một lát đã gần khô. Anh đưa khăn cho cô, hỏi: - Em muốn nói chuyện gì nào? Nhiễm Nhiễm lòng đầy tâm sự, nhất thời không biết bắt đầu như thế nào.Cô ngồi sâu vào trong sofa, gác hai chân lên bàn, nhún vai khẽ nói: - Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện. Thiệu Minh Trạch cầm chai nước trên bàn lên nhấp một hớp, khẽ nói: - Vậy em cứ từ từ nói từng chuyện một. Nhiễm Nhiễm hơi chau này, nói: - Bố em rất cố chấp, không chịu nghe em khuyên gì cả. Thiệu Minh Trạch gật đầu: - Ừ. Đúng như dự liệu của anh. Còn chuyện gì nữa? - Em có chút thất vọng về bản thân. – Nhiễm Nhiễm lại nói, cô tựa hẳnđầu về phía sau, ánh mắt thất thần nhìn lên trần nhà. – Trước đây, emrất ham học, thành tích học tập cũng không tồi. Sau khi đi làm, ngoàichuyện quan hệ giao tiếp trong cơ quan khiến em hơi đau đầu một chút thì trong công việc chẳng hề có khó khăn gì với em. Thế là em luôn nghĩmình là người thông minh. Nhưng bây giờ em mới phát hiện, mình cực kỳngốc nghếch. Rõ ràng là em đã rất cố gắng nhưng vẫn không thể theo kịpngười khác. - Haizzz! – Thiệu Minh Trạch bỗng chạm vào tay cô.Ánh mắt cô liếc nhìn chai nước khoáng đã cạn. – Em tạm thời dừng lại một chút đi lấy bia đi. Muốn tán chuyện thì thứ đó hợp hơn, uống xong còncó thể mượn cớ uống bia làm loạn tí chút. Cảm xúc của Nhiễm Nhiễmđang trầm lắng bỗng nghe anh nói như vậy thì tinh thần trở nên phấn chấn hơn. Cô chẳng thèm nghĩ ngợi, giơ tay đấm cho anh một quả rồi mắng: - Làm loạn cái đầu anh ấy! Anh muốn uống thì tự đi mà lấy. Thiệu Minh Trạch mỉm cười lơ đãng. Anh đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy bia rồi quay lại đưa cho cô một lon: - Chuyện đó của em không là gì cả. Công ty mới, công việc mới, dù là ai cũng cần có một thời gian thích ứng. Qua thời gian này thì sẽ không cógì đâu. Nào, chuyện tiếp theo! Rõ ràng là chuyện ấy khiến cô rất sầu não, thế mà lại bị anh nói như vậy. Nhiễm Nhiễm không nhịn được lườmanh một cái, thản nhiên đáp: - Hết rồi. Không có chuyện tiếp theo. Thiệu Minh Trạch nhướng mày, hết sức trịnh trọng hỏi cô: - Ồ? Nói có một chút chuyện như vậy thôi sao? Mục đích em giữ anh lại có thật sự chỉ là để nói chuyện thôi không đấy? Nhiễm Nhiễm bị anh chọc cho tức quá, hung tợn nói: - Tất nhiên là không phải để nói chuyện rồi. Em định giữ anh lại hiếprồi giết, giết rồi lại hiếp, hiếp rồi lại giết, giết giết hiếp hiếp mộttrăm lần. Thế nào? Hài lòng với câu trả lời này rồi chứ? Thiệu Minh Trạch cười, đưa tay vuốt mái tóc vẫn đang rối bời của cô, mỉm cười khẽ nói: - Như thế này thật tốt. Nhiễm Nhiễm sững người, cô lấy tay bưng trán rồi ngửa ra sofa, đau khổ ca thán: - Thiệu Minh Trạch, em bị anh đánh bại hoàn toàn rồi. Anh mỉm cười, không nói gì, quay người xem tivi, nhấp một ngụm bia. Nhiễm Nhiễm im lặng một lúc, than thở một cách không đầu không cuối. - Loại người các anh thật đáng sợ! Có thể dễ dàng thao túng được tư duy và cảm xúc của người khác. - Còn có ai nữa? – Thiệu Minh Trạch hỏi. - Hả? Thiệu Minh Trạch quay lại nhìn cô: - Trong loại người bọn anh còn có ai nữa? Còn một kẻ tên Trần Lạc, cũng là một cao thủ trong việc thao túng cảmxúc của người khác, luôn có khả năng thình lình dẫn bạn theo phươnghướng mà anh ta đã định trước. Nhưng cô không muốn nói cho Thiệu MinhTrạch biết điều này. Thế là cô ngoác miệng cười, gian xảo nói: -Chẳng có ai cả, chỉ là cách nói phiếm chỉ thôi. Chẳng lẽ em lại nói toạc ra những câu đại loại như là “Anh thật đáng sợ” à? Như vậy thì châmchọc nhau quá! Thiệu Minh Trạch nghe, chỉ mỉm cười, chẳng hề bận tâm những lời cô nói. Nhiễm Nhiễm ngồi dậy, cũng bật bia ra nhâm nhi. Thiệu Minh Trạch ngồicách cô chưa đến một gang tay. Anh đang chăm chú theo dõi chương trìnhtivi. Hai người đều không nói gì, trong phòng khách chỉ có tiếng ngườidẫn chương trình nam trên truyền hình. Anh ta nói tiếng Anh, tốc độ khánhanh, hình như đang giới thiệu phong cảnh một nơi nào đó. Nhiễm Nhiễm nghe tiếng Anh không tốt lắm, chỉ có thể nghe được vài từđơn trong một câu, ngay cả đại ý câu đó là gì cô cũng không hiểu lắm. Cô thử nghe vài câu rồi bỏ cuộc. Thế là cô chỉ còn biết xem hình ảnh không ngừng thay đổi trên màn hình. Không biết từ bao giờ, cơn buồn ngủ vốnđã tiêu tan lại quay trở lại. Đầu óc cô bắt đầu lơ mơ, dần dần chẳng còn thấy hình ảnh trên tivi nữa. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô bỗngcó suy nghĩ mơ màng: Thực ra, mình có thể nói với Thiệu Minh Trạch nhiều chuyện hơn nữa. Chuyện bà Bành Tinh sỉ nhục mình, chuyện Mục Thanh rờiđi, chuyện hằng ngày mình phải vất vả thế nào, nhưng không biết tại saobản thân lại… Khi Nhiễm Nhiễm thức dậy, cô đã nằm trên giường, sắctrời bên ngoài đã sáng rõ. Cô nằm giữa giường, bên cạnh chẳng hề có vếttích của Thiệu Minh Trạch. Cô lồm cồm bò dậy, nhoài người nhìn ra sofa,cũng không một bóng người. Nếu không phải trên bàn còn vứt mấy lon biathì người ta đã tưởng chừng đêm qua anh không hề vào nhà cô vậy. Chiếc đồng hồ báo thức đầu giường vẫn hoan hỷ đổ chuông đúng giờ đãđịnh, nhưng nó kêu chưa được năm phút thì tắt lịm. Nhiễm Nhiễm giơ tayra tóm lấy, nhét nó xuống dưới gối theo thói quen. Dép đi trong nhàkhông có dưới chân giường, mà ở dưới chân sofa. Đồng thời, cô còn thấymột mảnh giấy Thiệu Minh Trạch để lại trên bàn: “Nếu em cho phép anh để ở đây mấy bộ đồ, anh nghĩ ngoài việc nói chuyện, uống bia, anh còn có thể làm nhiều chuyện khác hơn đấy.” Nhiễm Nhiễm không nhịn được phìcười, nghĩ Thiệu Minh Trạch đúng là một người đàn ông tốt. Nếu anh cóthể tiện tay quét dọn căn phòng này sẽ càng hoàn mỹ. Vì là mùa hènên tuy trời đã sáng nhưng vẫn chưa muộn lắm. Hơn nữa, vì tâm trạngkhông tồi nên cô thong thả chuẩn bị bữa sáng đơn giản cho mình. Ăn xong, cô mới lái xe đến công ty. Trần Lạc đến sớm hơn cô. Anh ta đang ngồi xử lý mớ email trên máy tính, thấy cô bước vào, anh ta chỉ chào một câu rồi nói: - Mười giờ sẽ có buổi gặp mặt với bên dự thầu thứ ba. Cô chuẩn bị một chút đi, cô cũng tham gia đấy. Ông Hạ Hồng Viễn đánh giá rất cao dự án khu vực ngoại ô phía nam nàynên đã đặc biệt mời công ty tư vấn bất động sản từ bên ngoài về để thamkhảo ý kiến. Nhiễm Nhiễm đã sớm biết điều này nên cô cũng không nghĩngợi gì nhiều, buột miệng hỏi: - Có cần cung cấp tư liệu về dự án ngoại ô phía nam cho đối phương không? - Cô cứ chuẩn bị một chút đi. - Được rồi. – Cô vui vẻ đáp và bắt đầu chuẩn bị những tài liệu mà lúc gặp mặt, đối phương có thể cần đến. Trần Lạc dừng lại, im lặng nhìn cô hồi lâu, bỗng nói: - Nhiễm Nhiễm, cô thường đem tâm trạng cá nhân vào trong công việc hả? Nhiễm Nhiễm sững người, ngẩng đầu lên nhìn anh ta: - Anh nói gì cơ? - Hôm qua, tâm trạng cô rất tệ, làm việc mà như người mất hồn, lại cònmuốn trốn việc giữa giờ làm. Nhưng hôm nay tâm trạng rõ ràng là khá hơnnhiều, thái độ làm việc cũng rất tích cực. Nhiễm Nhiễm chột dạ xoa xoa mặt mình, hỏi anh ta: - Thế sao? Trần Lạc không nói gì, chỉ chậm rãi gật đầu. Nhiễm Nhiễm có chút xấu hổ, phản bác: - Đâu có. Là anh nhìn nhầm đó thôi. Hai hôm nay, tâm trạng của tôi đềurất tốt. Hơn nữa, hôm nay tôi vừa mới đến văn phòng, vậy mà anh có thểnhận ra là tôi sẽ làm việc tích cực sao? Chưa biết chừng đến chiều tôisẽ trốn làm đấy. Trần Lạc cười nhẹ nhàng: - Cũng có thể làtôi nhìn nhầm. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cô, tốt nhất là đừng đem tâmtrạng cá nhân vào trong công việc. Như vậy không tốt đâu. Nhiễm Nhiễm có chút không hiểu, tại sao anh ta lại đặc biệt nhắc nhở cô điềunày nhỉ? Mãi khi tới phòng họp, nhìn thấy Tô Mạch vận trang phục công sở xuất hiện ở vị trí của đối phương thì cô mới chợt hiểu ra ám chỉ tronglời nói của Trần Lạc. Cô quay phắt đầu lại nhìn Trần Lạc, quả nhiên nhận ra sự nhắc nhở và động viên trong ánh mắt anh ta. Nhắc nhở cô bìnhtĩnh, đừng đem tâm trạng cá nhân vào công việc. Nhưng còn an ủi? Nó thểhiện điều gì? Anh ta cũng cảm thấy cô rất đáng thương sao? Nhưng cô cógì để người ta phải thương hại cơ chứ? Vì cô luôn bị đồng nghiệp bưngbít ư? Vì cô luôn bị che giấu, luôn bị lừa dối, đến khi đối mặt với tình địch trước đây cô mới biết đó chính là đối tượng hợp tác của mình trong tương lai? Chẳng phải là đáng buồn cười hay sao? Hơn nữa, TôMạch có thể coi là tình đình trước đây của cô sao? Đến cả cơ hội gặpriêng Tô Mạch để “giao đấu”, cô còn chẳng có nữa là. Lâm Hướng An luôngiấu Tô Mạch rất kín ở tận nơi sâu thẳm con tim, chỉ khi chia tay, anhmới nói cho cô biết người mình yêu là Tô Mạch. Đó là hồn, là phách, làtính mạng và là tình yêu thật sự của Lâm Hướng An. Trong lồng ngựcNhiễm Nhiễm nhét đầy thứ cảm giác mà cô chẳng thể nói rõ là gì? Là cămghét, là không cam lòng, hay là nỗi tức giận và ấm ức vì bị người ta lừa dối? Trần Lạc vẫn nhìn cô, ánh mắt nhắc nhở cô hãy tập trung hơn. Nhiễm Nhiễm bỗng rất muốn cười, muốn nói cho Trần Lạc biết rằng anh takhông cần phải lo. Với cô, Tô Mạch đâu thể coi là tình địch. Với TôMạch, Hạ Nhiễm Nhiễm cô càng chỉ là một người qua đường. Nghĩ như vậy,cô nở nụ cười, đưa tay về phía Tô Mạch: - Tô Mạch, chào cô. Chúng ta lại gặp nhau rồi. Tô Mạch trang điểm nhẹ, mái tóc dài buông thõng phía sau, rõ ràng làngười giỏi giang, giàu kinh nghiệm. Cô ấy thấy Nhiễm Nhiễm, dường nhưcũng hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường. Tô Mạch mỉm cười, bắt tay Nhiễm Nhiễm: - Nhiễm Nhiễm, chào cô. Nhiễm Nhiễm mỉm cười, ngồi xuống cạnh đồng nghiệp. Đây là cuộc gặp mặt chính thức lần đầu tiên của hai bên. Mục đích là để hai bên làm quen với nhau một chút, thế nên không hề quá đi sâu vào nội dung thực chất, chỉ đơn giản là giới thiệu một chút về tình hình dự án. Sau khi buổi họp kết thúc, nhân viên phụ trách tiếp đón đã sắp xếp chomọi người cùng đi ăn trưa. Nhiễm Nhiễm không muốn đi. Nhân lúc mọi người không chú ý, cô quay người trốn về văn phòng. Đến tận ba, bốn giờ chiều Trần Lạc mới về, đặt hộp cháo nóng hổi còn bốc hơi nghi ngút lên bàn của Nhiễm Nhiễm, khẽ nói: - Ăn một chút đi. Nhiễm Nhiễm ngước lên nhìn, bình tĩnh nói: - Trần Lạc, chúng ta nói chuyện một lát nhé. Trần Lạc gật đầu, quay về chỗ ngồi của mình: - Nói đi. Nhiễm Nhiễm đẩy hộp cháo trước mặt sang bên, các ngón tay đan chéo nhau đặt trên bàn, thái độ nghiêm túc như người đang đàm phán: -Tôi vừa kiểm tra tư liệu về tình hình Công ty Dịch Mỹ. Đó không phải làcông ty tư vấn bất động sản tốt nhất trong nước, cũng chưa làm được dựán gì xuất chúng. Hơn nữa, Tô Mạch càng không phải là nhà tư vấn cótiếng nhất. Tại sao lại chọn Công ty Dịch Mỹ? Tại sao lại để Tô Mạch phụ trách dự án này? Trần Lạc, tôi cần lời giải thích của anh. Tư thếngồi của Trần Lạc vô cùng thoải mái, anh ta nghe Nhiễm Nhiễm nói xongliền nhếch khóe môi, sau đó trở lại thái độ là Trợ lý Trần ôn hòa vàlịch sự thường ngày, hỏi cô: - Tôi cần giải thích điều gì? Nhiễm Nhiễm nhìn chằm chằm vào anh ta, bình tĩnh nói: - Cần giải thích điều gì, anh là người hiểu rõ mà. Trần Lạc mỉm cười, nói: - Nhiễm Nhiễm, bây giờ cô không có tư cách thẩm vấn tôi. Nếu muốn tôigiải thích, đối tượng cũng không phải là cô. Bây giờ tôi là cấp trên của cô. - Không sai. Trong nhóm dự thầu, tôi hiện đang là cấp dưới củaanh. Nhưng… - Nhiễm Nhiễm cười lạnh lùng: - Trợ lý Trần đừng quên, côngty này là của bố tôi. Tôi là người kế thừa tương lai của công ty, tôi có quyền hỏi nhân viên của công ty có mưu đồ gì riêng không? Nụ cười nơi khóe môi Trần Lạc hơi cứng lại, anh ta nhìn cô, hỏi: - Cô nghi ngờ tôi có mưu đồ gì ư? - Không phải sao? Vậy tại sao lại chọn Dịch Mỹ? Tại sao lại chọn TôMạch? Nếu tôi nhớ không nhầm, Tô Mạch là “đàn em” hồi đại học của anh,quan hệ hai người rất tốt. Nếu không phải anh chiếu cố cho đàn em củamình mà ký hợp đồng này, vậy thì xin hãy cho tôi một giải thích hợp lý.Tại sao chúng ta phải chọn họ để hợp tác? Trần Lạc không hề trả lời, anh ta im lặng nhìn cô rất lâu rồi mới từ từ nhìn xuống: - Nhiễm Nhiễm, cô nghĩ thế nào? Thái độ này, câu hỏi này rõ ràng là anh ta có ý thỏa hiệp. Nhiễm Nhiễmthầm thở phào nhưng ngoài mặt vẫn không dám để lộ, đanh thép nói: - Rất đơn giản! Muốn thay Dịch Mỹ, muốn thay Tô Mạch. Trần Lạc im lặng rất lâu, chỉ lặng lẽ nhìn Nhiễm Nhiễm. Khi cô sắp ra một “đòn đánh tơi bời” thì anh ta bỗng mỉm cười, hỏi: - Nhiễm Nhiễm, cô ghét Tô Mạch lắm phải không? Nhiễm Nhiễm nhìn thẳng vào mắt anh ta, thẳng thắn thừa nhận: - Đúng vậy. Tôi ghét cô ta. Trần Lạc khẽ hỏi: - Nhưng cô ghét cô ấy vì điều gì? Vì Lâm Hướng An yêu cô ấy ư? Nhưngđiều này có liên quan gì đến Tô Mạch chứ? Người hại cô là Lâm Hướng An,chứ không phải Tô Mạch. Cô ấy chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với cô.Nhiễm Nhiễm, cô đừng tức giận, cũng đừng đem cảm xúc cá nhân vào côngviệc. Anh ta đã vạch trần nỗi lòng của cô ra như vậy. Mỗi câu nóiđều nhằm vào nỗi đau thầm kín của cô. Nhiễm Nhiễm cố sức bặm môi, hằmhằm nhìn anh ta, không kìm được mà mắt hoe đỏ, không thể nói rõ là vìgiận dữ hay do ấm ức. Trần Lạc không kìm được thở dài: - Nhiễm Nhiễm, đừng như vậy. - Tôi như vậy đấy. – Nhiễm Nhiễm hậm hực nói: - Từ trước đến nay, tôilà như vậy đấy. Tôi nhắc lại lần nữa, hoặc là thay Dịch Mỹ, hoặc là thay Tô Mạch. Cho dù cô ấy có làm gì có lỗi với tôi hay không, cho dù cô ấycó vô tội đi chăng nữa, tôi cũng không muốn gặp cô ấy, không muốn làmviệc cùng cô ấy. Đừng bắt tôi phải công tư phân minh. Tôi không làm được đâu. - Mong cô nói lý lẽ một chút. – Trần Lạc nói. Lửa giận của Nhiễm Nhiễm càng bốc cao: - Tôi không nói lý lẽ đấy. Bây giờ tôi đã có quyền có thế, tôi muốn làm những gì mình muốn. Trần Lạc nhìn cô, khẽ lắc đầu: - Điều này không được đâu. Cô nên bình tĩnh một chút. - Vậy được. Đã thế tôi sẽ đi gặp bố, bảo ông xem lại trợ lý mà ông tínnhiệm đã mưu đồ cá nhân như thế nào, đã đem dự án quan trọng như vậygiao cho một “đàn em” chẳng hề có chút kinh nghiệm gì làm như thế nào. - Nhiễm Nhiễm! – Trần Lạc gọi cô. Cô đứng bên cửa, quay người lại nhìn, chờ đợi sự lựa chọn cuối cùng của anh ta. Anh ta nhếch khóe môi, nở nụ cười bình tĩnh như thường ngày, mãi sau mới lên tiếng: - Tổng giám đốc Hạ biết chuyện này rồi. Tuy tôi đề nghị hợp tác vớiDịch Mỹ, nhưng người quyết định cuối cùng là Tổng giám đốc Hạ. – Nói đến đây, Trần Lạc ngừng lại, nhếch khóe môi, để lộ vẻ mỉa mai: - Chắc côrất hiểu bố mình. Ông là một thương nhân đặt lợi nhuận lên hàng đầu. Nếu không nhận ra cái lợi, sao ông ấy có thể ký hợp đồng với Dịch Mỹ chứ? Cô nhìn anh ta vẻ không hiểu: - Có lợi gì chứ? Trần Lạc ngẩng lên nhìn cô, thanh âm thấp trầm và mệt mỏi: - Còn nhớ chuyện lần trước tôi đã nhắc nhở cô không? Tổng giám đốc Hạvì dự án vùng ngoại ô phía nam này mà có ý muốn cô đi tìm Lâm Hướng An. Toàn thân Nhiễm Nhiễm lập tức cứng đờ, đến cả động tác gật đầu đơn giản cũng không làm nổi. Cố gắng lắm, cuối cùng cô cũng cất tiếng: - Tôi còn nhớ. Nhưng sau đó ông không hề nhắc chuyện này với tôi nữa. Trần Lạc không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô thương cảm. Nhiễm Nhiễm không ngốc, cô lập tức hiểu điều anh ta định nói. Chính làvì có Tô Mạch nên ông Hạ Hồng Viễn mới không nhắc chuyện này với cô. Rất rõ ràng, đối với Lâm Hướng An mà nói, cô bạn gái bây giờ là Tô Mạch tất nhiên quan trọng hơn cô – bạn gái cũ – của anh ta rất nhiều. - Bốcủa Tô Mạch và bố của Lâm Hướng An là bạn chiến đấu, quan hệ hai giađình rất thân thiết. Bố mẹ Lâm Hướng An cũng rất quý Tô Mạch. Thông quacô ấy, chúng ta có thể trực tiếp tiếp cận Cục trưởng Lâm. Nhiễm Nhiễm tưởng ông Hạ Hồng Viễn không nhắc chuyện này nữa vì sợ ảnh hưởngđến quan hệ thông gia với nhà họ Thiệu; tưởng cuối cùng ông nể mặt đứacon gái như cô… Hóa ra, tất cả những gì cô tưởng đều chỉ là suy nghĩ của riêng cô mà thôi. Giống như hiện tại, cứ tưởng là mình sẽ tức giậnnhưng lồng ngực cô lại hoàn toàn trống rỗng. Trần Lạc thở dài, khẽ nói: - Nhiễm Nhiễm, đây là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra để Tổng giám đốc Hạ không đề nghị cô làm việc đó nữa. Giọng Trần Lạc chìm hẳn trong im lặng, như thể nghe được cả tiếng sợhãi trong lòng Nhiễm Nhiễm. Cô có chút hoảng hốt ngẩng đầu lên, từ trong ánh mắt anh ta, cô vẫn nhận ra thứ tình cảm khiến cô sợ hãi, và khó xử. Cô đứng đó một lúc như ngây dại, mãi sau mới khẽ lên tiếng: - Cảm ơn anh. – Sau đó, cô cúi đầu, chậm rãi quay về chỗ ngồi của mình. Trần Lạc nhìn Nhiễm Nhiễm bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, anh ta khôngnói lời nào, đứng dậy bước đến trước bàn làm việc của cô, đẩy hộp cháođã hơi nguội tới trước mặt cô, nói: - Ăn một chút đi. Dạ dày không tốt, đừng để bị đói. Nhiễm Nhiễm ngẩng lên, mỉm cười với anh ta: - Trần Lạc, tôi có thể xin nghỉ phép vài ngày được không? Trần Lạc nhếch khóe môi, nói: - Nhiễm Nhiễm, hôm nay tôi cho cô nghỉ nửa ngày nhưng tôi không duyệt cho cô nghỉ phép đâu. Nhiễm Nhiễm rất mệt, chẳng muốn nói thêm dù chỉ một câu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Thế là cô gật đầu thỏa hiệp: - Cũng tốt. Vậy thì nửa ngày. – Nói xong, cô xách túi, loạng choạng rời khỏi phòng làm việc. Khi xuống dưới lầu, cô mới phát hiện mình quên mang theo chìa khóa xe.Cô chẳng muốn quay lại lấy nên đi thẳng sang đường vẫy taxi. Tài xế hỏicô đi đâu, cô vẫn ngây người, đầu óc trống rỗng, chẳng thể nói ra nổimột địa điểm. Tài xế lặp lại câu hỏi vừa nãy: - Cô gái, cô đi đâu đây? Nhiễm Nhiễm vẫn ngồi ngây người, trong đầu chỉ xoay quanh một câu hỏi,tại sao cô lại muốn trốn chạy? Cô có làm sai điều gì đâu? Tại sao cô lại muốn trốn chạy? Cô gặp Lâm Hướng An là muốn trốn chạy, gặp Tô Mạch làmuốn trốn chạy, bây giờ đối diện với Trần Lạc cô cũng muốn trốn chạy. Vì sao chứ? Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? Vì sao người hoang mang trốnchạy luôn là cô? Mãi không thấy Nhiễm Nhiễm trả lời, tài xế taxi quay đầu nhìn cô với ánh mắt rất cổ quái, cất tiếng nhắc nhở: - Cô ơi! Lúc này, Nhiễm Nhiễm mới bừng tỉnh, cắn răng, ngẩng đầu lên nói một câu “Tôi xin lỗi” với tài xế rồi quay người xuống xe. *** Trần Lạc có chút hơi ngạc nhiên khi thấy cô quay lại, hỏi: - Sao lại quay về thế? Dường như chuyện lúc trước đây chưa từng xảy ra, Nhiễm Nhiễm khẽ nhướng mày: - Tôi bỗng nghĩ thông mọi chuyện nên quay lại. Trần Lạc nhìn sắc mặt cô rất kỹ, thấy không thể thăm dò được gì, bởi thế chỉ có thể nói: - Vậy thì cô chăm chỉ làm việc đi. Nhiễm Nhiễm gật đầu, thật sự chuyên tâm vào công việc. Lúc này, Trần Lạc bỗng nhiên phát hiện, Nhiễm Nhiễm thật sự là một côgái khá thông minh, có nhận thức, cũng ham phấn đấu. Tuy là người cókinh nghiệm ít nhất trong nhóm nhưng lại không hề làm vướng chân mọingười. Điều khiến Trần Lạc càng không thể ngờ được, chính là quan hệ giữa cô và Tô Mạch. Anh ta biết Nhiễm Nhiễm ghét Tô Mạch, nhưng ngoài mặt cô luôn nở nụcười, cố gắng làm tốt công việc của mình. Đối với cô, dường như Tô Mạchchỉ đơn thuần là người bạn hợp tác. Khi cô chuyên tâm hợp tác với TôMạch trong công việc thì cũng từng bước thể hiện năng lực của bản thân.Bất luận là phân tích về giá trị hay là vị trí trên thị trường của dựán, thì với các phương án mà Dịch Mỹ đưa ra, cô đều có thể đưa ra kiếngiải độc đáo và nhắm vào những vấn đề mấu chốt. Không biết từ lúcnào, cô dần thoát khỏi vai trò là nhân viên hành chính bình thường vàthật sự trở thành thành viên quan trọng của dự án. Mọi người dường nhưđều quên mất cô là “tiểu thư” được cử đến thực tập, mà đã coi cô là mộtthành viên chính thức trong nhóm. Tiếng nói của cô càng lúc càng có ảnhhưởng đến nhóm. Tô Mạch đúng là một người xuất sắc nhưng biểuhiện của Nhiễm Nhiễm cũng không thua kém gì. Cô ấy và Nhiễm Nhiễm giốngnhư hai bông hồng nở rộ trong dự án này, cùng cạnh tranh công bằng, mỗingười đều có ưu điểm riêng. Thái độ đúng mực của cô, sự bình tĩnh,kiềm chế của cô, sự thông minh nhanh nhạy của cô… tất cả đều khiến TrầnLạc phải nhìn cô bằng con mắt khác. Anh ta cảm nhận sâu sắc rằng, HạNhiễm Nhiễm trưởng thành nhanh như bay, đồng thời, việc ỷ lại vào anh ta cũng nhanh chóng biến mất. Trần Lạc vô cùng sửng sốt khi nhận thức được điều này và có chút buồn bã. Đầu tháng Chín, Dịch Mỹ đã hoàn thành kế hoạch dự thầu trước thời hạn.Các nội dung như nghiên cứu dự án, điều tra thị trường, phân tích đánhgiá, dự toán đầu tư… đều cực kỳ xuất sắc. Phương án thiết kế trong đó vô cùng hợp với dự định của ông Hạ Hồng Viễn. Công việc kết thúc, ông HạHồng Viễn nhiệt tình bắt tay Tô Mạch khen ngợi: - Dự án làm rất tốt. Cô gái trẻ, cô rất tài năng, rất có tiền đồ. Tô Mạch mỉm cười khiêm tốn: - Đây là thành quả nỗ lực của cả hai bên. Tôi thật sự phải cảm ơn Tổnggiám đốc Hạ đã cho tôi cơ hội này. Hy vọng sau này, chúng ta có thể tiếp tục hợp tác. - Đương nhiên, đương nhiên. Chỉ cần chúng tôi có thểgiành được dự án này, sau này sẽ tiếp tục hợp tác chứ. – Ông Hạ HồngViễn cười ha ha, quay đầu lại dặn Trần Lạc: - Cậu sắp xếp một chút đinhé. Mọi người đã vất vả nhiều rồi. Hãy để mọi người được nghỉ ngơithoải mái. Hôm nay, chúng ta chúc mừng đơn giản, đợi khi nào giành đượcdự án thì sẽ tổ chức tiệc ăn mừng. Trần Lạc vâng lời đi sắp xếp. Khi đi qua chỗ Nhiễm Nhiễm, anh ta khẽ hỏi: - Cô có đi không? - Đi chứ. Boss lớn ra lệnh, tất nhiên là phải đi rồi. – Nhiễm Nhiễm vừa sắp xếp lại tài liệu trong buổi họp vừa cười khì khì, nói: - Vất vả khổ sở bao nhiêu ngày nay, cuối cùng cũng sút được một cú vào khung thành,tại sao lại không đi chứ? Trần Lạc khẽ cong khóe môi, quay lại cử người đi đặt nhà hàng. Tuy nhiên ông Hạ Hồng Viễn nói là chúc mừng đơn giản nhưng Trần Lạcbiết ông Hạ Hồng Viễn là người rất giữ thể diện, nên anh ta vẫn saingười đặt một phòng tiệc nhỏ ở nhà hàng. Để tỏ lòng coi trọng đối tác,ông Hạ Hồng Viễn đích thân đến đó một chuyến. Có điều, buổi tối còn bậnmột bữa cơm khách quan trọng nên ông chỉ uống một chút mở màn rồi điluôn, để Trần Lạc thay vị trí của mình. Ông Hạ Hồng Viễn vừa đi, không khí buổi tiệc lập tức trở nên náo nhiệt hơn nhiều. Người của Dịch Mỹ thấy Trần Lạc trẻ tuổi, tính khí lại ôn hòa, nên ùnùn kéo đến chúc rượu. Người bên Hồng Viễn đương nhiên phải ra giúp đỡ.Cứ thế ly qua ly lại, hai bên đã dần hòa thành một. Nhiễm Nhiễm dạdày không tốt nên không được uống rượu, nhưng ở đây thì làm sao tránhkhỏi có người đến mời rượu cô. Sau vài lần từ chối, giải thích cũng phát phiền, thế là cô nhân lúc mọi người không chú ý đã lẻn ra ngoài, trốnra góc hành lang ngồi nghỉ. Một lát sau, trên chiếc ghế cô ngồi lại cóthêm một người nữa. Cô quay đầu lại nhìn, hóa ra là Tô Mạch. Tô Mạch đã uống một chút rượu, khuôn mặt trắng ngần hơi ửng đỏ. Cô ấy mỉm cười nói: - Nhiễm Nhiễm, sao lại ra đây? Nhiễm Nhiễm không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười như thể không nghe thấy lời Tô Mạch nói. Cô cúi đầu, tiếp tục lật xem cuốn tạp chí mà nhà hàng đưacho. Cô đã từng hỏi Thiệu Minh Trạch, làm sao mới có thể làm việcchung với người mà anh không ưa? Khi đó, Thiệu Minh Trạch suy nghĩ rồitrả lời: - Vậy chỉ có thể là làm việc, cư xử lịch sự và giữkhoảng cách, không để bất cứ tình cảm cá nhân nào ảnh hưởng đến côngviệc. Đồng thời, cũng đừng để đối phương có cơ hội tiếp cận. Cô ghi nhớ và định khăng khăng làm theo như vậy. Thấy thái độ của Nhiễm Nhiễm, sắc mặt Tô Mạch lộ vẻ bối rối nhưng cô ấy không bỏ đi mà vẫn im lặng ngồi bên Nhiễm Nhiễm rất lâu, bỗng nói: - Thực ra Hướng An luôn đi tìm cô. Nhiễm Nhiễm vẫn không đáp. Tô Mạch ngừng lại rồi nói như cho chính mình nghe: - Từ sau lần gặp lại cô, anh ấy luôn đi tìm cô. Anh Trần không chịu cho số điện thoại hay địa chỉ của cô. Hướng An đã chạy đến công ty tìm cônhưng lễ tân đều nói công ty không có ai tên là Nhiễm Nhiễm. Khi đó, Nhiễm Nhiễm còn chưa đến công ty của ông Hạ Hồng Viễn làm việc,tất nhiên là lễ tân không hề biết cô. Nhiễm Nhiễm không thể nói nổi làmình đang vui hay buồn, nhưng những lời Tô Mạch nói khiến cô cảm thấykhó chịu vô cùng. Nhiễm Nhiễm quay lại nhìn Tô Mạch, ngắt lời: - Tô Mạch, tuy trong công việc, chúng ta hợp tác có thể coi là khá tốt. Nhưng tôi nghĩ chắc cô có thể nhận ra, thực sự tôi không hề ưa cô. – Cô vẫn mỉm cười lịch sự, nhưng lời nói thì không hề khách sáo. – Thế nên,nếu không phải là chuyện công việc, mong cô hãy tránh xa tôi một chút,được không? Thời gian vừa qua, hai người tiếp xúc với nhau khá nhiều trong công việc, thái độ của Nhiễm Nhiễm rất tốt nên Tô Mạch mới nghĩrằng Nhiễm Nhiễm là một cô gái vui vẻ, phóng khoáng. Vậy nên lúc này, cô ấy mới đến để nói chuyện Lâm Hướng An với cô. Nhưng không ngờ, nhữnglời Nhiễm Nhiễm nói thật lạnh lùng. Tô Mạch vừa kinh ngạc vừa lúng túng, nhất thời không thốt nên lời. Điều này khiến Nhiễm Nhiễm cócảm giác hả hê không diễn tả được. Cô bình tĩnh nhìn Tô Mạch, đợi cô ấygiận dữ bỏ đi. Ai ngờ, dù xấu hổ như vậy, Tô Mạch vẫn ngồi đó. Nhiễm Nhiễm hơi bất ngờ. Tô Mạch như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc bản thân. Cô ấy hít thở sâu mấy cái, trong giọng nói không giấu nổi chút ngại ngần: - Nhiễm Nhiễm, thực ra tôi và Hướng An không hề ở bên nhau. Chúng tôi chỉ là bạn thân. Năm đó… Nhiễm Nhiễm chẳng có hứng nghe những lời sau đó của Tô Mạch. Cô mỉmcười với cô ấy rồi đứng dậy rời khỏi hành lang. Quay lại bàn rượu, buổitiệc đã gần kết thúc. Vừa ngồi xuống, chị Lý bên cạnh đã huých vào cô,khẽ hỏi: - Lát nữa họ còn muốn đi hát đấy. Em có đi không? Nhiễm Nhiễm mỉm cười lắc đầu: - Em không đi đâu! - Thế thì tốt quá! – Chị đó cực kỳ hài lòng, ngầm ra hiệu cho NhiễmNhiễm nhìn sang phía đối diện: - Em xem, Tiểu Trần bị họ chuốc cho thành ra như vậy. Cậu ta chưa ăn uống được gì, lát nữa lại bị họ kéo đến quán karaoke chuốc rượu tiếp, làm sao mà chịu nổi chứ. Lát nữa, chị lấy cớcó con nhỏ phải về sớm. Em nói lái xe đưa chị về, sau đó chúng ta nhâncơ hội đưa Tiểu Trần về cùng. Nếu không thì e là cậu ấy không chịu nổiđâu. Nhiễm Nhiễm nghe xong, ngước mắt nhìn Trần Lạc phía đối diện.Vừa nhìn sang, đúng lúc anh ta cũng đang nhìn về phía cô. Tuy khóe môivẫn nhếch lên nụ cười dịu dàng như thường ngày nhưng ánh mắt đã có phầnmơ màng, không còn vẻ nhã nhặn nữa. Quả nhiên là bộ dạng của người say. Chị Lý còn khẽ nói: - Em làm việc này là hợp lý nhất. Nếu là người khác, họ chưa chắc đã đồng ý. Chị này có lòng giúp đỡ người khác nhiệt tình như vậy, nhưng Trần Lạclà người phụ trách bên Hồng Viễn, trừ phi anh ta đã say đến mức bất tỉnh nhân sự, nếu không thì sẽ không thể dễ dàng kéo anh ta thoát khỏi đâyđược. Nhiễm Nhiễm chỉ mỉm cười, không nói. Lát sau, Tô Mạch từ bênngoài bước vào với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Có người bắt đầu hô hào đến quán karaoke hát. Lời đề nghị này liền được nhiều người tán đồng. Mọingười đã uống đến mức ngà ngà say hứng khởi lên ngay, lập tức chuẩn bịđổi trận địa tiếp tục “chiến đấu”. Không ngờ lúc này Trần Lạc đã say đến mức không còn tỉnh táo được nữa, phải cần đến hai người mới có thể xốcanh ta đứng dậy. Chị Lý kéo Nhiễm Nhiễm, lập tức hành động theo kế hoạch. Cuối cùng, đúng là chị đã cướp Trần Lạc ra khỏi tay mọi người rồi đẩy vào xe của Nhiễm Nhiễm. Nhiễm Nhiễm nhìn Trần Lạc ngồi sau xemình, quay đầu hỏi chị Lý lúc này vừa lên xe: - Chị ơi, chị biết Trần Lạc sống ở đâu không? Chị Lý ngẫm nghĩ nói: - Đại khái là biết. Chúng ta cứ đi trước, gần đến nơi thì hỏi cậu ta sau. Nhiễm Nhiễm thầm nghĩ: Lần này thì phiền phức rồi. Ngộ nhỡ không hỏiđược địa chỉ, chị nói xem, phải đưa con sâu rượu này về nhà chị hay nhàtôi đây? Nhưng chuyện đã đến nước này, không thể bỏ mặc Trần Lạc ở ngoài đường được, đành phải nổ máy lái xe theo hướng mà chị Lý bảo thôi. Xe đi được nửa đường, Trần Lạc ngồi phía sau đã tỉnh lại. Chí Lý nghethấy tiếng động liền quay người nhìn và thốt lên kinh ngạc: -Tiểu Trần, cậu tỉnh rồi à? Sao rồi? Khó chịu lắm không? Mấy người bênDịch Mỹ thật quá quắt. Học đâu cái thói chuốc rượu người ta thế chứ? Trần Lạc không trả lời câu hỏi của chị Lý mà cố ngồi thẳng dậy, dùng tay day huyệt thái dương, hỏi Nhiễm Nhiễm: - Đây là đâu? - Đưa anh về nhà. – Nhiễm Nhiễm trả lời. Chị Lý cũng hỏi: - Tiểu Trần, cậu sống ở đâu? Đầu óc Trần Lạc đã dần tỉnh táo, nghe vậy, anh ta nói với Nhiễm Nhiễm: - Không cần đưa tôi về trước đâu. Cứ đưa chị Lý về trước đi. Chị ấy còn có con nhỏ. Chị Lý vẫn khách sáo nhưng Trần Lạc khá kiên quyết, lại nói: - Tôi không sao. Lát nữa cũng không cần Nhiễm Nhiễm đưa về. Tôi đưa côấy về nhà rồi tự lái xe về cũng được. Buổi tối, con gái lái xe một mìnhkhông an toàn đâu. Anh ta đã nói như vậy, chị Lý cũng chẳngbiết nói gì. Thế là hai người đưa chị ấy về nhà trước. Nhiễm Nhiễm láixe đến trước tòa nhà chị Lý ở. Trần Lạc xuống xe đưa chị Lý tới tận cổng nhà. Không biết hai người nói với nhau mấy câu gì nữa, chỉ thấy TrầnLạc mỉm cười, chị Lý cũng cười, xua tay liên hồi. Hình như Trần Lạc đang cảm ơn chị Lý? Nhiễm Nhiễm đang lấy làm lạ thì Trần Lạc đã quay người bước tới, mởcánh cửa bên ghế phụ rồi ngồi vào xe. Động tác của anh ta rất nhanhnhẹn. Trừ việc trên người vẫn còn hơi rượu ra thì dáng vẻ anh ta chẳngcó chút nào của kẻ say nữa. Nhiễm Nhiễm cười nói: - Anh tỉnh rượu nhanh thật đấy! Trần Lạc hơi sững người, sau đó mỉm cười, nói: - Đi thôi. Tôi đưa cô về. Nhiễm Nhiễm biết tính của Trần Lạc nên cũng chẳng khách sáo, cô xoay vô lăng vòng đầu xe về hướng nhà mình. Đi được một đoạn, cô nhìn lơ đãng,hỏi anh ta: - Có khát không? – Sau đó, không đợi Trần Lạc trả lời, cô đã từ từ táp xe vào lề đường, nói: - Anh uống nhiều rượu như vậy chắc làkhát lắm. Trong cốp xe tôi có nước. Anh đợi một chút để tôi đi lấy haichai. Cô nói xong liền xuống xe đi lấy nước cho Trần Lạc. Trần Lạc mỉm cười, mở cửa bước xuống: - Để tôi đi lấy cho. Cô nhắc: - Nước ở trong cùng. Anh lật đồ lên một chút. Trần Lạc “ừ” một tiếng rồi mở cốp xe. Đồ bên trong rất nhiều, bừa bãicả ra. Ngoại trừ chiếc hộp đặt ngay ngắn bên ngoài, còn cả mấy bộ đồ.Dưới ánh đèn đường, Trần Lạc có thể nhìn rõ đó là đồ nam. Mấy bộ đồ ấyđều là hàng hiệu, có cả nội y. Anh ta hơi sững người, lòng bỗng có cảmgiác buồn man mác. Nhiễm Nhiễm ở trong xe gọi: - Có tìm thấy không? Cuối cùng Trần Lạc cũng lấy được chai nước ra, rồi quay lại xe, im lặng rất lâu. Nhiễm Nhiễm nhìn anh ta có vẻ khó hiểu, hỏi: - Sao thế? Anh đau đầu à? Trần Lạc lắc đầu, nhắm mắt tựa vào ghế, không nói gì. Một lát sau, anh ta bỗng hỏi: - Cô và Thiệu Minh Trạch sống cùng nhau à? Trái tim Nhiễm Nhiễm thắt lại, cô vô thức nắm chặt vô lăng nhưng miệng vẫn thản nhiên nói: - Vâng. Chúng tôi định sống thử trước khi cưới một thời gian. Ngộ nhỡcuộc sống có mâu thuẫn gì không thể điều chỉnh thì có thể phát hiện vàgiải quyết sớm. Trần Lạc im lặng rất lâu. Nhiễm Nhiễm không hiểu tâm tư của Trần Lạc, nhất thời cũng không dám nói, chỉ lặng lẽ lái xe. Tới cổng khu chung cư Nhiễm Nhiễm sống, cô dừng xe, nói với anh ta: - Tôi đến nơi rồi. Anh không cần đưa tôi vào đâu. Anh mau vẫy xe về nghỉ sớm đi. Trần Lạc không xuống xe, yên lặng ngồi đó một lát, bỗng thấp giọng nhưng nói rất rõ ràng: - Nhiễm Nhiễm, cô luôn muốn làm mọi chuyện cho rõ ràng. Thực ra không cần thiết đâu. Nhiễm Nhiễm sững người, không biết nên nói gì. Không sai, cô cố ý như vậy đấy. Trong xe có nước, nhưng cô vẫn bảo Trần Lạc tìm ở cốp xe. Chẳng phải là để anh ta trông thấy cô cất giữ quần áo của Thiệu Minh Trạch sao? Nếu như trước đây, Nhiễm Nhiễm có thể chorằng Trần Lạc quan tâm tới cô bởi cô là con gái của Hạ Hồng Viễn. Nhưngngày hôm đó, khi anh ta nói: “Nhiễm Nhiễm, đây là cách duy nhất tôi cóthể nghĩ ra để Tổng giám đốc Hạ không đề nghị cô làm việc đó nữa”, côcòn có thể tiếp tục giả vờ ngây ngô được sao? Tình cảm giữa nam vànữ, vừa mẫn cảm vừa mơ hồ, không biết khi nào sẽ thình lình thay đổihương vị. Nếu bây giờ còn độc thân, cô hoàn toàn có thể thoải mái tậnhưởng phần nhập nhằng trong tình yêu ấy. Nhưng cô và Thiệu Minh Trạch đã đính hôn. Nếu không có gì thay đổi, sang năm hai người sẽ làm đám cưới. Lúc đó, sao cô có thể bắt đầu một mối tình lằng nhằng không dứt chứ? Trần Lạc vẫn im lặng nhìn cô, nhưng lòng Nhiễm Nhiễm vừa bối rối vừahỗn loạn. Cuối cùng, không thể chịu nổi ánh mắt của anh ta nữa, cô đànhquay sang khẽ nói: - Anh xuống xe đi. Trần Lạc mỉm cười, xuống xe, bước đến bên lề đường. Nhiễm Nhiễm lại sững sờ trong giây lát rồi mới dứt khoát nhấn ga, láixe vào khu chung cư. Qua gương chiếu hậu, bóng người phía sau nhỏ dần,nhỏ dần, rồi mất hút khỏi tầm mắt cô. Trong khoảnh khắc, dường như Nhiễm Nhiễm muốn quay đầu lại nhưng cô đã kìm nén được, bình tĩnh dừng xedưới tầng hầm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]