Chử Duy Nhất nhận được một tấm thiệp mời của trường cũ nhân dịp tám mươi năm thành lập trường. Cái đáng nói ở đây là cô được mời phát biểu đại diện cho học sinh khóa XX. Đúng lúc đó, một người đàn ông cũng ở trên sân thượng, cô lại tưởng là phía bên nhà trường ra lệnh một thầy giáo tới để gọi cô về. Cô ngây người ra nhìn anh một lát, thực đẹp trai a, lại còn là thầy giáo trẻ nữa. Anh ta đưa cô tới phòng giám hiệu, sau đó mất hút.
Bữa trưa hôm đó, nhà trường muốn thiết đãi tất cả mọi người. Chử Duy Nhất rất đói, diễn thuyết kết thúc cả người cô đều sắp mệt lả, hiện tại ăn uống thật lớn. Cô một tay cầm cái khay, nghiêm túc chọn thức ăn. Lúc đó, một bạn học cũ ngày trước, Trịnh Hạo, tới bắt chuyện với cô, người đứng bên cạnh bạn học cũ rõ là vị thầy giáo mới vừa mang cô tới kia. À, thì ra cô nhận nhầm, khóe miệng xẹt qua một ý cười bất đắc dĩ, chậm rãi vươn tay ra, cùng anh bắt tay. Tay anh mang theo nhiệt độ ấm áp, nắm trọn bàn tay cô.
Tống Khinh Dương nhẹ nhàng buông tay cô ra, ánh mắt không hề chớp nhìn cô. Anh từ từ mở miệng, “Tôi biết, Chử Duy Nhất.’’ Anh nhớ kỹ tên của cô, ngữ tốc nhẹ nhàng chậm rãi, âm sắc rung động lòng người