Lúc Si Thanh Viễn ba tuổi, mẹ nói với anh, dì Nguyễn sinh một em gái nhỏ xinh đẹp. Ba mẹ mua rất nhiều quà, dẫn anh đi bệnh viện. 
Mẹ ôm đứa bé, dịu dàng dụ dỗ. Nguyễn Oánh ngồi ở trên giường, mái tóc dài xõa ra, dáng vẻ rất mệt mỏi, nhưng khuôn mặt đầy ý cười, “Tiểu Viễn, nhìn em gái nè con.’’ 
Mẹ đặt đứa bé trước mặt anh, một đứa bé nhăn nhúm, điểm nào cũng khó coi, còn không có tóc. “Em gái xấu xí – “ 
Mẹ lại nói, “Không xấu, khi con mới sinh ra cũng là như vậy. Nào nào, ôm em gái một cái.’’ 
Anh cùng mẹ cùng nhau ôm đứa bé đó, cô bé an tĩnh ngủ say ở trong ngực họ, nhỏ thế này, thật là thần kỳ. Cô bé lại giống như một quả bong bóng nở ra. 
“Đây là em Duy Nhất, sau này Tiểu Viễn phải bảo vệ em gái, biết không? Con là anh.’’ 
Anh, anh đột nhiên cảm thấy mình có chút trách nhiệm. 
“Vâng ạ.’’ Anh bảo đảm. 
Si Thanh Viễn chưa từng nghĩ cô bé đó từ đó cùng anh sinh ra sự giao nhau không ngừng. 
Đường Thanh Vân. 
Hai đứa bé dần dần lớn lên. Chử Duy Nhất học chung một trường tiểu học với anh.  Anh đã sớm đeo khăn quàng đỏ. 
“Si Thanh Viễn, bài tập tiểu học nhiều không?” Cô không thích gọi anh là anh, bao giờ cũng vào lúc muốn anh giúp đỡ mới ngọt ngào kêu một tiếng “anh’’. 
“Tàm tạm thôi, năm thứ nhất nhiều lắm.’’ 
Cô gật gật đầu, “Không có thời gian để chơi nữa.’’ Khuôn mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-rat-lau-roi/2912349/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.