Chử Duy Nhất nghe Tống Khinh Dương mang chiếc nhẫn kia vào, ở Pháp anh đã chọn rất lâu, cuối cùng mới chọn trúng nó. 
Xưa nay Chử Duy Nhất không thích mang bất kỳ thứ gì trên tay, mười ngón tay cô dài nhỏ rất đẹp, chiến nhẫn rất thích hợp với cô. Nàng cúi mặt, vẻ mặt chuyên chú, “Em rất thích.’’ 
“Vậy thì đeo cả đời đừng tháo xuống.’’ Anh khẽ nói, sáp lại trước mặt cô, nhẹ nhàng hôn một cái trên mặt cô. 
“Oh – “ một trận ồn ào đột ngột. 
Chử Duy Nhất còn đang nghi hoặc, liền thấy Lam Nguyệt Lí Hạo bọn họ từng người đi tới. 
“Chúc mừng hai vị.’’ Bụng Lam Nguyệt đã lộ vẻ mang thai. 
Tống Khinh Dương ôm eo Chử Duy Nhất, mặt mày đều là ý cười, “Cám ơn các vị đã cổ vũ.’’ 
Lí Mạo la ầm lên, “Em rể, mấy người này do anh gọi tới.’’ 
Tất cả mọi người cười. Tính cách Tống Khinh Dương im lìm, thời điểm cầu hôn quan trọng như vậy sao phải thông báo bọn họ đến đây? Những người này đều là muốn xem trò vui, trong lòng muốn nhìn một màn này sớm rồi. 
Tống Khinh Dương lắc lắc đầu, “Tốt lắm, mọi người ngồi dùng cơm đi.’’ 
Lý Mạo ngồi ở bên cạnh Chử Duy Nhất, “Từ nhỏ cậu ta không chịu gọi anh một tiếng anh, nhưng Tống Khinh Dương cưới em khẳng định phải gọi anh một tiếng anh. Thế nào cũng chuyển thôi.’’  
“Anh ấy sửa miệng rồi?’’ Chử Duy Nhất liếc mắt nhìn anh. 
“Không có! Em xem, đến ngày đón dâu không sửa miệng, đừng hòng đón 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-rat-lau-roi/2912342/chuong-52-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.