Chử Duy Nhất tắm xong, tóc đã sấy khô bảy tám phần, cất máy sấy tóc đi, cô mới đi ra.
Cuối mùa thu, nhiệt độ hơi thấp, bọn họ đều thay quần áo ngủ dày một chút.
Ban đầu Lý Mạo đến chỗ cô, liền nói một câu, nhà tốt thì tốt, chỉ hơi vắng lạnh một chút. Bây giờ sẽ không có loại cảm giác đó nữa.
Tống Khinh Dương ngẩng đầu, ngoắc ngoắc tay về phía cô, “Tới đây – “
Chử Duy Nhất ngoan ngoãn đi tới, ngồi ở cạnh anh, anh đẩy tạp chí đến trước mặt cô, là một bài văn cô viết lúc đi học.
“Ơ, sao anh nhìn thấy?’’Chử Duy Nhất lấy tạp chí qua.”Khi đi học, suy nghĩ có chút quá khích.’’ Trong đầu đều là nam nữ bình đẳng, lời văn đều tràn đầy ý nghĩ này. “Khi đó tính tình rất khó chịu, ở trong lớp không được hoan nghênh.’’
Tống Khinh Dương nhìn cô với ánh mắt sâu xa, mắt lóe sáng.
Chử Duy Nhất lại cười, “Thật ra thì cũng không có gì đâu, chỉ là lúc đó không qua được cái hố trong lòng.’’ Cha mẹ ly dị quả thật mang tới tổn thương rất sâu với cô, khiến cho cô tràn đầy thất vọng với hôn nhân, thậm chí sinh ra mâu thuẫn đối với nam giới giao du.
“Lần trước Lam Nguyệt còn nói em, thứ hai mươi tuổi viết giống như năm bốn mươi tuổi viết, thứ viết ra bây giờ ngược lại giống như cô gái nhỏ viết rồi.’’ Chử Duy Nhất cười, “Rõ ràng nói em càng sống càng trẻ ra.’’
Tống Khinh Dương lắc lắc đầu, ngón tay lướt qua mái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-rat-lau-roi/2912340/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.