Lời nói của mẹ Tống đang dấy lên từng cơn sóng nhỏ trong lòng Chử Duy Nhất. Tấm ảnh tốt nghiệp năm đó, chính cô cũng chẳng có.
“Trước kia bác vẫn rất lo cho nó, người gần tuổi với nó cũng đã có người yêu rồi, nó cứ bình chân như vại, bảo nó đi xem mắt, nó có bao giờ chịu nghe.’’ Mẹ Tống nhớ lại, “Không vội không vàng, bác cũng hoài nghi có phải ở nước ngoài nó đã gặp phải chuyện gì hay không, như thích đàn ông gì đó vậy.’’
Chử Duy Nhất nghẹn họng.
“Giờ mới biết, thì ra là có người trong lòng rồi.’’ Mẹ Tống đã nói chuyện với cô hơn một giờ.
Rất lâu sau Chử Duy Nhất hỏi, “Để cháu gọi Khinh Dương.’’
“Không cần đâu, bác đi đây. Bác cũng đã nhìn nó hơn hai mươi năm rồi.’’ Đáy mắt mẹ Tống tràn đầy vẻ dịu dàng, “Kết thúc huấn luyện xong rồi vào nhà bác chơi, bác làm đồ ăn ngon cho cháu.’’
“Cháu cám ơn bác gái.’’
Mẹ Tống mặt mày cong cong, “Được rồi, cháu cố gắng huấn luyện nhé.’’
Chử Duy Nhất từ từ đi về ký túc xá, xa xa liền thấy Sở Mặc đang đi tới trước mặt mình, cuối cùng đường hẹp gặp nhau.
“Lão đại – “ Chử Duy Nhất chào hỏi.
Sở Mặc nhìn cô, “Chử Duy Nhất, em là con rùa đen à, chạy chậm rì như thế. 5000 mét em cũng không hoàn thành được, những hoạt động phía sau em làm thế nào?’’
Chử Duy Nhất khẽ trả lời, “Tôi có thể làm đội cổ vũ không?’’
Sở Mặc hừ lạnh một tiếng, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-rat-lau-roi/2912331/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.