Chử Duy Nhất đã thoát ra khỏi câu chuyện bát quái này, trong đầu đều nghĩ đến một câu nói, “Vào cửa vương hầu sâu tựa bể[1].’’
[1] Vào cửa vương hầu sâu tựa bể - Nhất nhập hầu môn thâm tự hải: Một câu thơ trong bài thơ Tặng tỳ - Thôi Giao. Bản dịch: Nguyễn Thị Bích Hải.
“Đang nghĩ gì đấy?’’ Tống Khinh Dương giơ tay lên vân vê một nhúm tóc dài của cô.
“Vào cửa vương hầu sâu tựa bể.’’ Chử Duy Nhất bật thốt lên.
Tống Khinh Dương bật cười, “Đâu có khoa trương như vậy, ba mẹ anh em cũng đã gặp rồi, bọn họ thế nào em không biết sao.’’ Cha mẹ anh đều rất tốt, rất có tu dưỡng, đối với cô cũng vô cùng thân thiết. Tống Khinh Dương là con trai, không thân với cha mẹ lắm, nhưng cô có thể cảm giác được sự yêu thích cha mẹ đối với anh, sự ấm áp của nhà họ Tống.
Đây là ao ước của Chử Duy Nhất từ năm mười mấy tuổi, một gia đình hoàn chỉnh.
Chử Duy Nhất nhìn hình lão tướng quân, nhớ đến lần gặp mặt trước, ông lão rất hiền lành, rất khó tưởng tượng đoạn quá khứ kia của ông. “Ông nội em cũng từng tham gia một vài chiến dịch, khi kháng mỹ viện triều đã bị thương một chân, có thể là do từng trải qua nơi chiến trường, ông nội rất nghiêm túc, rất ít cười. Cô lớn em khi còn bé rất sợ ông, thấy ông liền chạy mất.’’
Tống Khinh Dương cảm thấy kính nể.
“Nhưng ông rất tốt với bà nội, cho tới bây giờ em chưa từng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-rat-lau-roi/2912333/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.