Tháng mười một, thành phố D đã tiến vào mùa thu. Ánh mặt trời không nóng hầm hập như vậy nữa, lười nhác uể oải, lá ngô đồng trên đường phố thay đổi màu sắc trong một đêm.
Hôm sau Tống Khinh Dương không đi công ty, cha Chử và Nguyễn Oánh cùng ngày đều có công việc không thể ở bên cô lúc giải phẫu, ngược lại là Si Thanh Viễn ở xa đến.
Anh mặc áo khoác dài màu nâu nhạt, tôn lên thân hình thon dài của anh.
Hai người nhìn nhau, không có chào hỏi giao lưu quá nhiều.
Phẫu thuật rất thành công, hai người đàn ông thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau khi mổ, Chử Duy Nhất phải ở lại bệnh viện quan sát một ngày.
Rèm cửa sổ của phòng bệnh kéo kín, ngăn ánh mặt trời tốt đẹp bên ngoài.
“Cảm giác thế nào?’’ Si Thanh Viễn quan sát con mắt của cô, không nhìn ra khác thường, chỉ là sắc mặt kém chút thôi.
“Giống như bị muỗi đốt một cái.’’ Chử Duy Nhất cười nói.
“Về sau buổi tối đừng thức đêm nữa, cũng đừng nghịch máy tính điện thoại di động thời gian dài, chú ý cho mắt nghỉ ngơi.’’ Si Thanh Viễn dặn dò từng cái.
Tống Khinh Dương nhớ trong lòng, “Lần giải phẫu này Duy Nhất bao lâu có thể hồi phục?’’
“Em nhớ anh không phải bác sĩ khoa mắt mà.’’ Chử Duy Nhất trêu ghẹo nói.
“Ngoan đi.’’ Tống Khinh Dương tự nhiên đứng cùng một bên với Si Thanh Viễn.
“Ninh Ninh cũng la hét muốn đến thăm em, nhưng mà hai ngày trước nó có chút ho khan, gần đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-rat-lau-roi/2912336/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.