Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Lúc hai người về đến nhà, một ngày mới đã sắp đến.
Tâm trạng cả buổi tối này thay đổi rất lớn. Chử Duy Nhất không biết nên mở miệng giải thích với Tống Khinh Dương thế nào, huống chi xem anh thật rất mệt mỏi.
Sau khi hai người về qua loa vội vàng đi ngủ bù một lát, buổi sáng ngày hôm sau, nhiệt độ cơ thể của Tống Khinh Dương trở lại bình thường, nhưng cảm cúm vẫn chưa khỏi.
Một ngày mới giống như trước đây, hai người đến công ty trở về vị trí của mình.
Chử Duy Nhất cũng không có tâm tư lo lắng chuyện ngày hôm qua cô đến trễ nữa, cả buổi sáng cũng chẳng nói lời nào, đồng nghiệp cũng nhận ra.
Lúc ăn cơm, Hoa Hoa hỏi cô sao thế.
Chử Duy Nhất chọc chọc xương sườn, “Tôi giống như đã bỏ lỡ một chuyện vậy, cũng không tính là sai. Từ góc độ của tôi thì không sai – ai, dù sao chuyện rất phức tạp.’’
Hoa Hoa bị lời nói lòng vòng của cô xoay mòng mòng, “Nghiêm trọng thế à?’’
Chử Duy Nhất bất đắc dĩ thở dài.
Tống Khinh Dương cũng đến phòng ăn dùng cơm, ánh mắt Chử Duy Nhất và anh chạm nhau trong giây lát, anh lại ngồi ở chỗ khác.
Chử Duy Nhất lẩm bẩm nói nhỏ:’’Hình như có chút nghiêm trọng thật rồi.’’
Hoa Hoa cũng nhìn về phía Tống Khinh Dương, cô nén giọng,”Cô biết không? Hạng mục lần trước, thật ra thì Tống tổng giám cũng đưa ra phương án, nhưng mà cuối cùng anh ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-rat-lau-roi/2912323/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.