Vu Nhược Tường chỉ có một cửa hàng nho nhỏ, cả ngày làm bánh ngọt đồ ngọt không nhàn rỗi lấy được một ngày, lại còn là người quá thành thật quanh năm không nói ra nổi một lời dễ nghe. Anh quả thực có thể xem như là một bậc thầy làm bánh ngọt: bánh ngọt, đồ ngọt, thứ nào anh cũng biết làm. Dường như cho đến giờ anh cũng không có kế hoạch hay chí lớn gì, thầm nghĩ có được một cửa hàng, làm chuyện mà mình thích rồi cứ thế đi hết một đời mà mình muốn. Anh là một người rất bình thường, chui vào trong biển người rồi sẽ không tìm thấy đâu. Nếu như muốn nói đến ưu điểm duy nhất của anh thì đại khái chính là thành thật dịu dàng.
Mà so với anh, Hạ Trăn lại đặc biệt hơn nhiều lắm, chỉ cần một gương mặt xinh đẹp thanh tú kia là đã đủ để thu hút vô số ánh mắt. Cậu ta tuyệt đối là một người sưu tầm nước hoa, còn làm nhân viên bán hàng ở quầy nước hoa hàng hiệu trong một tòa nhà thương mại lớn của thành phố. Vu Nhược Tường tích cóp được một số tiền nhỏ trong mấy tháng, cuối cùng cũng quyết định chuyển đi khỏi căn phòng vừa nhỏ vừa cũ nát lúc trước, bắt đầu đi tìm thuê một căn phòng khác rộng rãi sáng sủa hơn chút. Căn phòng mới mà anh tìm được chính là căn phòng mà Hạ Trăn đang ở.
Anh cả đời này cũng không quên được dáng vẻ của Hạ Trăn gặp anh lần đầu ở căn phòng của hai người. Nói cũng lạ, lúc đó anh chỉ cảm thấy Hạ Trăn nhất định là một yêu tinh, mà Hạ Trăn quả thực cũng bị coi là một yêu tinh. Một thanh niên nhìn qua vô cùng trẻ chỉ khoảng đầu hai mươi mà thôi, gương mặt thanh tú xinh đẹp, cười rạng rỡ giống như một đóa hoa rừng. Và câu chuyện tình uyên ương của hai người bắt đầu từ khi anh dọn vào căn phòng của bọn họ, cùng nhau chung sống…
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.