Vu Nhược Tường… Đừng trách em không cho anh cơ hội…
———
“Hạ Trăn! Đồ chết tiệt nhà em lăn ra một chút!”
“Làm gì hả, anh đang quát em đấy à? Anh giỏi lắm, đã học được cách quát em rồi sao?”
Hai người nằm trên một cái giường kéo đẩy nhau kịch liệt.
“Vu Nhược Tường! Anh dám cướp chăn của em!”
Đêm giữa mùa đông, Hạ Trăn túm chặt lấy một góc chăn mà giãy dụa. Người kia trái lại rất nghiêm chỉnh quấn chặt người trong hơn nửa cái chăn.
“Vu Nhược Tường, anh buông ra! Nhanh lên, đưa chăn đây! Ít nhất cũng phải một nửa! Có nghe thấy không hả?”
Hạ Trăn sống chết ném vô số ánh mắt xem thường cho người kia, đều bị người đàn ông nằm quay lưng về phía cậu mặc kệ không thèm nhìn.
“Mẹ nó – Anh có nghe thấy em nói gì không đấy?! Em đếm từ một đến ba! Một -”
Người đang quấn chặt chăn rõ ràng là đã sắp chìm vào trong giấc mơ đẹp đẽ ngọt ngào.
“Hai -!”
Con lợn chết này, hôm nay anh dám tạo phản với ông đây sao?
“… Em sắp đếm đến ba!”
Vẫn không nhúc nhích.
Vu Nhược Tường… Đừng có trách em không cho anh cơ hội…
“Ba -!”
Thò chân vào vung chân lên, tay nắm chăn đá thẳng Vu Nhược Tường xuống giường. Hừ hừ, xem anh còn dám cướp chăn với em không, cho anh lạnh chết.
…
Nửa đêm đang ngủ ngon giấc thì lại bất chợt bị Hạ Trăn đá một cái rơi xuống giường, Vu Nhược Tường kêu ‘A’ một tiếng, còn chưa kịp cảm thấy đau thì người đã nằm trên mặt đất, xoa xoa cục u
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-o-hamo/66171/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.