Hạ tầng boong tàu thuyền hạm, vách tường cùng sàn nhà đều phiếm ánh sáng kim loại, ngân quang lấp lánh. Chỉ có phía trước, mấy đường laser từ trên xuống dưới tựa như một nhà lao chặt chẽ nhốt một người thiếu niên tóc đen vào một góc trong boong tàu. Tuổi tác thiếu niên thoạt nhìn cũng không lớn, trên mặt còn mang theo vài phần tính trẻ con. Tóc đen mang theo một chút màu nâu mềm mại mà dán trên má cậu.
Cậu ngồi khoanh chân ở trên sàn nhà kim loại, nhìn tuyến laser trước mắt, vẻ mặt ngu người. Đi vào thế giới tinh tế này đã một đoạn thời gian, cho đến bây giờ cậu vẫn cứ nằm trong trạng thái chưa rõ ràng tình huống trước mặt này. Thế giới vốn dĩ chỉ có ở trong tiểu thuyết, điện ảnh cùng truyện tranh mới có thể nhìn thấy giờ phút này lại đang chân thật mà hiện ra ở trước mắt cậu, làm cậu có nghĩ kiểu gì cũng chỉ cảm thấy như mình đang nằm mơ. Cậu vốn dĩ cũng chỉ là một người học sinh phổ phổ thông thông mà thôi, theo lý thuyết, ở cái tuổi này, đúng là thời khắc sức sống bắn ra bốn phía thanh xuân bay bổng.
Chỉ tiếc, cậu bay không nổi. Từ nhỏ đã mắc một loại chứng bệnh nội tạng suy kiệt kỳ quái, một năm mười lăm tuổi này đã là năm cực hạn của cậu rồi, bác sĩ tỏ vẻ rốt cuộc cũng không còn cách nào duy trì sinh mệnh của cậu. Mà cha mẹ cậu sau khi nghe thấy cái kết luận này của bác sĩ, liền cắn răng một cái, quyết định tiến hành đóng băng cậu. Nghĩ chờ thêm vài cái mười mấy năm nữa, khi y học tiến bộ đến độ có thể trị liệu được chứng bệnh kỳ quái kia của cậu là lúc, lại phá băng cậu ra.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.