Chương trước
Chương sau
Cánh cửa kim loại chủ thính ba một tiếng tự động mở ra, trong nháy mắt khi thiếu tướng tóc đen cất bước tiến vào chủ thính, toàn bộ chủ thính ngay tức khắc lặng ngắt như tờ.

Ngoại trừ các binh lính khống chế chiến hạm ra, tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện cùng công việc đang làm trong tay, đứng dậy mặt hướng về phía thiếu tướng Troell đang đi tới, nghiêm nghị nâng hai tay lên đặt vòng ở trước ngực làm một cái chào theo nghi thức quân đội.

Thiếu tướng trẻ tuổi hơi hơi ngẩng đầu ý bảo xong, mọi người mới buông nắm tay xuống, tiếp tục tiến hành nhiệm vụ của mình.

Trung giáo tóc xanh đi qua nghênh đón thủ trưởng của y, ánh mắt lướt qua thủ trưởng nhà mình, dừng ở trên người thiếu niên lùn cả một đoạn ở phía sau.

Y không chút dấu vết mà lắc lắc đầu.

Munt thành thành thật thật đi theo phía sau thiếu tướng Troell, trên người cậu đã được thay bằng bộ quân phục mới.

Nền đen hoa văn bạc, hình thức quân phục chính quy của đế quốc, duy chỉ có một mảnh trên vai vốn nên thuộc về phù hiệu thì lại trống không, đại biểu cho cậu lấy thân phận trẻ vị thành niên tiến vào quân đội kiến tập.

Quân phục của đế quốc là kiệt tác do các thiết kế sư đứng đầu đế quốc tỉ mỉ mà thiết kế ra, đường cong giản lược, sạch sẽ lưu loát, có thể phụ trợ ra tinh thần khí của binh lính.

Một thân quân phục đó khi được mặc trên người, liền sẽ làm người ta lập tức lộ ra vài phần nhuệ khí mũi nhọn.

Via nhìn Munt chẳng sợ đã mặc quân phục vào rồi mà vẫn cứ cho người ta một cảm giác còn tính trẻ con, không chút dấu vết mà lắc đầu.

Mặc kệ nhìn kiểu gì, thiếu niên này cũng đều không thích hợp để trở thành quân nhân.

Đôi mắt đứa nhỏ này quá sạch sẽ, quá mềm mại, giống như đóa hoa nhu nhược được cẩn thận che chở ở trong nhà ấm, hoàn toàn không thích hợp để đặt mình vào trong chiến trường.

Cho nên, khi thủ trưởng của y thiếu tướng đại nhân giao đứa nhỏ này cho y, cũng bảo y tận khả năng tiến hành huấn luyện về phương diện quân nhân cho thiếu niên này, vị trung giáo tóc xanh cho dù đã đối diện với kẻ địch biết bao nhiêu lần cũng vẫn có thể đồ sộ bất động rất hiếm thấy mà cảm giác được một tia buồn rầu.

Ân…… Tuy rằng nói là phụ tá kiến tập, nhưng đó chỉ là một cái cớ để gia nhập vào quân đội mà thôi, người không có bất cứ một thường thức quân sự nào cũng như chưa từng tiến hành bất cứ huấn luyện chương trình học quân sự nào, cho dù là thiên tài trong vạn không có một, cũng không có khả năng thực hiện được chức trách phụ tá.

Đặc biệt là……

“Cậu, không biết chữ?”

Thanh âm của trung giáo Via, cơ hồ là gằn từng chữ một mà thốt ra.

Y mới vừa an bài Munt vào công tác tiến hành ghi chép trong một buổi hội nghị không phải là rất quan trọng, nhưng thiếu niên kia lại chỉ ngơ ngẩn mà nhìn quầng sáng, sau một lúc lâu bàn tay vẫn bất động không hề gõ lên bàn phím giả thuyết một chữ nào.

Y vừa hỏi, mới biết được, đối phương căn bản là ngay cả chữ cũng không biết viết, càng đừng nói đến ghi chép cả quá trình.

“Cái đó…… Tổ phụ ông ấy…… Trong một tháng kia, tôi chỉ kịp học được đọc cùng nói một lần nữa thôi.”

Munt cúi đầu, trộm dùng khóe mắt mà nhìn Via, nhỏ giọng nói.

Cậu mới không phải là thất học.

Lúc trước thời điểm đi học cậu ưu tú lắm đó, còn liên tục nhảy lớp nữa, nếu không phải đột nhiên sinh bệnh, cậu đã tiến vào đại học rồi.

Ngoại trừ tiếng liên minh của liên minh địa cầu ra, cậu còn biết hai môn ngôn ngữ lục địa nữa.

……

Được rồi, Munt đỡ trán, cậu không có cách nào phủ nhận, ngay cả tiếng thông dụng của đế quốc, cậu cũng là nửa mù chữ.

Một tháng, cậu chỉ kịp học xong đọc cùng với nói ra tiếng thông dụng với ông cụ kia mà thôi, còn chưa có học được viết ra.

Hơn nữa việc ghi chép trên màn hình giả thuyết này…… Chữ nổi nhập vào có khác biệt rất lớn với bàn phím địa cầu, hoàn toàn là hai dạng khác biệt a, cậu căn bản là không biết dùng a!

“…… Hiểu rồi, thí nghiệm trước đã, căn cứ vào kỹ năng mà cậu am hiểu, tôi sẽ an bài cho cậu huấn luyện kỹ năng tương quan.”

Via phun ra một hơi, bình tĩnh mà nói.

…………

Đầu tiên, là tiểu đội chiến đấu của chiến hạm.

Mấy huấn luyện viên thô tráng bưu hãn phụ trách huấn luyện binh lính chiến đấu gãi gãi đôi tay nhỏ đôi chân nhỏ của thiếu niên kia, đem cánh tay thô ước chừng gấp hai lần đối phương ra so đo với thiếu niên, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Via.

“Trung giáo các hạ ngài là đang nói giỡn hả?”

Via: “………… Đúng.”

Kế tiếp, bộ pháo kích.

Cũng chính là các binh lính trên chiến hạm phụ trách thao túng các loại lửa đạn, đánh rơi công kích hạm tiếp cận đến chiến hạm.

Huấn luyện viên bộ này cũng không chê Munt tay nhỏ chân nhỏ, dù sao thì các binh lính bộ này cũng không phải là không có người dáng vẻ hơi hiện gầy yếu, mấu chốt là phải tay mắt lanh lẹ, lại còn phải biết dự đoán, cái thứ này không phải cứ luyện là ra, thiên phú mới là quan trọng nhất.

Nhưng mà, trong đợt xạ kích súng laser cơ bản nhất, sau khi thiếu niên một súng bắn trúng vòng thứ tám ——

Huấn luyện viên: “Via trung giáo, tôi nghĩ thiên phú của đứa nhỏ này cũng coi như là một loại cường đại trên ý nghĩa khác đấy.”

Via: “…………”

Ờm, Munt bắn trúng chính là vòng thứ tám cái bia bên cạnh bia của cậu.

Sau đó là, bộ điều khiển, nơi binh lính phụ trách điều khiển chiến hạm.

Ngồi vào phòng huấn luyện bắt chước khoang điều khiển, sau khi thiếu niên liên tục hai lần tiến hành điều khiển chiến hạm loại nhỏ nhảy vượt thời không dưới trạng thái không trọng lực, liền bởi vì choáng váng cùng cảm giác buồn nôn cực nặng mà nằm liệt đất.

………………

…………………………

Tóm lại, trải qua một vòng, toàn diệt.

Cuối cùng còn dư lại, chỉ có hạm đội tiêu diệt của Robin.

Via trung giáo thậm chí còn lười đi tìm tên nam nhân tùy tiện không có đầu óc chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới kia.

Tuy rằng y và thiếu tá Robin không thế nào ở chung được nổi, nhưng y vẫn thừa nhận rằng nam nhân kia cường hãn.

Cái gọi là hạm đội tiêu diệt, đó là tiểu đội mà chỉ có những binh lính tinh anh có được kỹ xảo điều khiển chiến hạm siêu cao, năng lực dự đoán nhạy bén, năng lực phản ứng cực nhanh cùng với năng lực pháo kích ưu tú vân vân các loại năng lực đều phải ưu tú vượt qua những binh lính bình thường một mảng lớn thì mới có thể tiến vào.

Nói cách khác, phàm là binh lính có thể đi vào tiểu đội này, thì đều là vương bài S.

Mà Robin có thể áp chế dạy dỗ một đám tinh anh bưu hãn cứng đầu kia đến thoả đáng, đã đủ để chứng minh năng lực của gã rồi.

Dù sao thì hiện tại sắc mặt của Via cũng đã bắt đầu có chút khó coi.

Nói thế này, là người thì luôn sẽ có ưu điểm, luôn sẽ có thứ am hiểu đúng không?

Hiện tại đứa nhỏ này lại văn không được võ không xong, một chút ưu điểm cũng không hề nhìn ra nổi, quả thực chính là phế sài trong phế sài.

Gia tộc Uriel chính là thế gia quý tộc có lịch sử cực kỳ cổ xưa trong truyền thuyết, tuy rằng đã suy sụp, nhưng người thừa kế hẳn là không thể phế sài đến loại tình trạng này được chứ?

Cho dù có mất trí nhớ làm cho những tri thức học tập trước kia đều không còn nhớ rõ, chỉ là dáng người cùng với năng lực phản ứng sau khi mất trí nhớ cũng sẽ không thay đổi, đứa nhỏ này thoạt nhìn rõ ràng chính là bộ dạng chưa từng trải qua một chút huấn luyện nào đây mà ——đế quốc hiện tại, ngay cả bình dân bình thường nhất cũng sẽ đưa con cái của mình đi tiến hành huấn luyện võ kỹ hoặc là tinh thần một chút đó.

Thiếu niên đã bị nhận định là phế sài trong phế sài chân tay co cóng mà ngồi, ngẫu nhiên còn trộm nhìn Via đen mặt một cái.

Nói thật chính cậu cũng cảm thấy rất mất mặt, một vòng này xuống dưới cậu đều chẳng làm được cái gì hết.

Dựa theo cách nói của một vị giáo quan trong đó, thân thể khả năng của cậu còn kém cực xa một binh lính cơ bản, cần phải bắt đầu rèn luyện từ cơ bản nhất.

Nói thật, cậu đúng là thật sự không am hiểu mấy thứ kia, rèn luyện thân thể quả thật là vô cùng cần thiết, nhưng là mấy cái xạ kích đó, chiến đấu linh tinh đó cậu thật sự không có tí thiên phú nào, cho dù cậu có nỗ lực cỡ nào đi nữa, thì cũng rất khó để làm được.

Muốn mau chóng thích ứng với thế giới tương lai này, đầu tiên phải lựa chọn phương hướng kỹ năng thích hợp với cậu nhất mới được.

Như vậy, rốt cuộc thì có cái gì mà cậu có thể làm được đây?

Munt cẩn thận suy nghĩ.

Cậu còn đang ở chỗ này mà nghĩ ngợi, vừa lúc có người tới đây nói chuyện với trung giáo Via.

Đó là một người nữ tính trung niên, thoạt nhìn tựa hồ là một vị quan quân cấp thấp, trong tay cô cầm một cái dụng cụ kim loại, bên trên thoạt nhìn như là một quả cầu pha lê, một quyển sách cũ nát lơ lửng trôi nổi bên trong quả cầu pha lê, thoạt nhìn là được bảo tồn rất cẩn thận.

Cậu tùy ý mà liếc mắt một cái, nhìn thấy tên quyển sách kia, tức khắc có chút kinh ngạc.

“…… Đại Tây Dương?”

Quyển sách kia đã bị tàn phá quá nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt ra ba chữ này.

Cậu theo bản năng đọc ra chữ.

Chỉ là một tiếng này của cậu, lại khiến quan quân nữ tính trung niên đang cầm dụng cụ pha lê kim loại, còn có trung giáo Via còn đang nói chuyện đều sửng sốt.

Nữ tính trung niên kinh ngạc nhìn về phía cậu.

“Cậu nhận ra mấy chữ này?”

“Đương nhiên nhận ra rồi.”

Thật đúng là coi cậu thành thất học chắc?

Tuy rằng cậu không biết viết tiếng thông dụng, nhưng phân biệt cùng nói thì vẫn hoàn toàn không thành vấn đề nha…… Từ từ!

Hình như có chỗ nào không đúng?

Vừa rồi cậu là theo bản năng mà đọc ra, nhìn hàng chữ vô cùng quen thuộc đến cơ hồ là cùng cấp với bản năng kia, cậu đọc ra được cũng không cảm thấy có cái gì là không đúng, nhưng hiện tại phản ứng lại rồi cậu mới đột nhiên phát hiện, chữ trên quyển sách kia cũng không phải là tiếng thông dụng của đế quốc gì cả, mà là tiếng liên minh trên địa cầu trước kia!

Tiêu rồi!

Đầu óc thiếu niên trong nháy mắt hiện lên ý niệm này.

Nhìn phản ứng của trung giáo Via cùng vị quan quân nữ tính này, chỉ sợ hiện tại đã chẳng có mấy người biết đến tiếng liên minh địa cầu nữa rồi —— cũng giống như lúc trước ở trên địa cầu cũng đã chẳng có mấy người xem hiểu ngôn ngữ Ai Cập cổ Babylon cổ đại vậy, cho dù biết, cũng chỉ có thể xem hiểu mấy câu thôi.

“Cậu đã từng học qua cổ ngữ địa cầu?”

Cổ ngữ địa cầu……

Cái xưng hô này cũng thật đủ khó đọc.

Munt một bên phun tào như vậy ở trong bụng, một bên đầu óc nhanh chóng chuyển động.

Cậu nhớ tới lần trước khi trong đầu cậu hiện lên hình ảnh có quan hệ với địa cầu, tất cả mọi người đều quy tội bởi vì truyền thừa gia tộc của cậu.

“Biết một ít……”

Cậu nói.

“Lúc ấy, thời điểm ông nội một lần nữa dạy tôi ngôn ngữ, đồng thời dạy hai loại, tôi không biết loại này có phải là cổ ngữ địa cầu mà mọi người nói hay không …… Chẳng qua lúc ông nội dạy tôi loại ngôn ngữ này thì nghiêm khắc hơn một chút, nói là muốn tôi phải nhớ kỹ chặt chẽ, còn cho tôi xem rất nhiều phim phóng sự cùng với tin tức gì đó có cùng loại ngôn ngữ này……”

Suy xét đến tình huống về sau chính mình rất có thể sẽ trong lơ đãng mà tiết lộ ra việc bản thân rất quen thuộc với nhiều tin tức của địa cầu, hiện tại Munt liền quy hết nguyên nhân sang cho vị ‘tổ phụ’ kia của cậu đã cho cậu xem rất nhiều tin tức ghi chép.

Vị nữ tính trung niên đối diện kia vừa nghe thấy cậu nói như vậy, đôi mắt liền đột nhiên sáng lên, mà gương mặt đá tảng của trung giáo tóc xanh cũng trong nháy mắt động dung.

“Chỗ phim phóng sự cùng với tin tức tư liệu mà cậu đã xem hiện đang ở nơi nào! Ở trong tay cậu sao?! Là tin tức tinh phiến* sao!”

*tinh phiến: tương tự với chip

Quan quân nữ tính cơ hồ là hai mắt phát sáng mà trảo một cái bắt lấy bả vai Munt, kích động kêu lên với cậu.

“…… Không nhớ rõ!”

Munt nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.

Cậu biết phải tìm phim phóng sự địa cầu từ chỗ nào cho mấy người này xem cơ chứ.

“Là ông nội cho tôi xem, tôi không biết ông ấy đặt ở nơi nào, cũng không biết ông ấy có mang theo mấy thứ kia hay không.”

Trên gương mặt của hai người gắt gao nhìn chằm chằm vào thiếu niên tóc đen đồng thời lộ ra thần sắc thất vọng, đặc biệt là Via thần sắc thất vọng lại càng sâu.

Bởi vì những chuyện sau khi ông cụ gia tộc Uriel kia chết đi đều là do y xử lý, y tự nhiên biết rõ, trên người ông cụ kia không hề mang theo bất cứ một tin tức tinh phiến gì cả.

…… Đồ vật trân quý như vậy, khẳng định đã bị ông cụ giấu kín đi rồi.

Mà đứa trẻ nhỏ tuổi này cái gì cũng đều không hiểu cả, ngây thơ mờ mịt, căn bản là không biết tính trân quý của những tin tức đó, cho nên hẳn là cũng sẽ không lấy loại chuyện này ra để nói dối bọn họ.

…… Không, cũng không thể xác định được, vẫn là cần phải lại theo dõi quan sát đứa nhỏ này thêm một đoạn thời gian nữa.

Via vốn đang nghĩ, ông cụ có phải đã giấu ở trên người đứa cháu hay không, chỉ là lại nghĩ tới, trước khi Munt bước lên hạm thì đã được làm kiểm tra toàn thân rồi, nếu có mang theo tin tức tinh phiến thì lúc ấy đã bị điều tra ra.

…… Thật sự quá đáng tiếc.

*Editor: Tui cũng thiệt đáng tiếc, đoạn đầu tui còn nghĩ vẻ ngoài của Munt thiệt có tính mê hoặc ngay cả con cáo già Via này cũng bị lừa, sau đó lại cảm thấy tên này vẫn thông minh đấy, đến tận bây giờ tui chỉ có thể cảm thán rằng: tụi này có chút ngu thiệt, đồng thời Munt không hổ là Boss tương lai…Ý lộn ko xì poi

Thật sâu mà phun ra một hơi, trong ánh mắt Via nhìn về phía đứa trẻ nhỏ tuổi kia lộ ra vài phần thần sắc phức tạp.

Tuy rằng đứa nhỏ này muốn làm một quân nhân là hoàn toàn không hợp cách…… Nhìn cái dạng này của cậu chỉ sợ sau khi lớn lên cũng sẽ không hợp cách.

Nhưng là, lấy những tri thức hiện tại đang tồn trữ bên trong đầu óc của đứa nhỏ này mà nói, chỉ cần tiết lộ ra bên ngoài, thì mặc kệ là bất kỳ thế lực nào trong đế quốc cũng đều sẽ cướp đoạt cả, còn sẽ cho đãi ngộ cực cao.

Phải biết rằng, phàm là các học giả làm nghiên cứu liên quan đến văn minh địa cầu cổ, thì các thế lực lớn đều sẽ tương đối coi trọng, đặc biệt là người càng nắm giữ nhiều tin tức, thì càng được tôn trọng.

Không thể biểu hiện ra ngoài.

Trung giáo Via bất động thanh sắc mà đưa một ánh mắt cho cấp dưới nữ tính bên cạnh, để cô buông Munt ra.

Không thể để đứa nhỏ này biết được chính mình đang nắm giữ tin tức quan trọng cỡ nào, y một chút cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng nhóc con này khoe khoang đâu.

Hiện tại chuyện y nên làm nhất, chính là trước mắt phải để nhóc con này thành thành thật thật mà lưu lại.

Y một bên nghĩ như vậy, một bên nhìn về phía Munt.

Thiếu niên mở to cặp mắt mà nhìn y, đồng tử màu đen nhánh thanh triệt thấy đáy, ánh sáng chung quanh lọt vào thoạt nhìn thì sáng loáng.

Một mặt mặt trẻ tuổi mà mang tính trẻ con, nhìn kiểu gì cũng thấy thật ngây thơ.

Thoạt nhìn còn là rất dễ lừa.

*Editor: Hớ hớ, rất dễ lừa, chú đang nói ai đấy?

Nhớ tới một loạt chuyện ngu ngốc mà nhóc con này đã làm trước đó, Via nghĩ như vậy, liền mở miệng.

“Nếu như cậu chẳng biết làm gì cả, chỉ nhận ra chút chữ này, vậy đi bộ nghiên cứu lịch sử làm trợ thủ đi vậy.”

“Được ~”

Thiếu niên chớp chớp mắt, sau đó cười đến vẻ mặt sáng lạn trả lời.

Mặt đá tảng anh đừng tưởng rằng anh làm bộ làm tịch tôi liền không nhìn ra được là các anh coi trọng gì mà cổ ngữ địa cầu này rất nhiều…… Rất tốt, cậu tìm được phương pháp về sau dù không có đùi vàng để ôm thì cũng có thể nuôi sống chính mình rồi.

Chuyên gia cổ ngữ địa cầu.

Xem, chức nghiệp công tác văn hoá cao thượng cỡ nào an toàn cỡ nào cao bức cỡ nào sành oách cỡ nào!

Munt cân nhắc như vậy dưới đáy lòng, bên kia Via vẫn còn đang tiếp tục giáo huấn cậu.

“Ở trước mặt thiếu tướng các hạ cậu vẫn luôn biểu hiện thật sự rất vô lễ, thiếu tướng các hạ bởi vì cậu còn rất trẻ tuổi, nên rất rộng lượng, không so đo với cậu, nhưng là, ở bên bộ nghiên cứu lịch sử đều là tiền bối lớn tuổi cả.”

Y nghiêm khắc mà nhìn Munt nói.

“Cậu tuyệt đối không thể lại vô lễ như vậy nữa, nghe đã hiểu chưa?”

“Nga.”

Thiếu niên vẻ mặt biểu tình em thực ngoan gật đầu.

…………

……………………

Trên đường được quan quân nữ tính mang đi bộ nghiên cứu lịch sử, dọc theo đường đi cân nhắc một hồi lâu rốt cuộc Munt vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ của mình.

“Thiếu tướng các hạ rốt cuộc là đã mấy tuổi vậy?”

Loại chuyện này hẳn là không được xem như là cơ mật quân sự đâu nhỉ?

Thiếu niên nghĩ.

Suốt ngày chỉ nghe người khác nói người nọ trẻ tuổi đầy hứa hẹn, rốt cuộc là trẻ chừng nào thế?

Hơn nữa xem gương mặt kia xác thật là rất trẻ tuổi, thoạt nhìn đại khái là…… Hai mươi mấy tuổi?

…… Chỉ là mới hai mươi mấy tuổi mà đã có thể lên làm thiếu tướng cái gì thì hình như có chút không quá khoa học nhỉ? Cho dù có lại ưu tú có lại tài cán đi nữa, nhưng ít nhất cũng phải gần đến ba mươi tuổi thì mới có thể đảm nhiệm cấp bậc quan quân chứ?

Hơn nữa lúc trước hắn còn nói với cậu một câu, ‘Cậu còn nhỏ’.

Nói ra được loại lời này đã nói lên rằng tuổi của thiếu tướng hẳn là lớn hơn cậu rất nhiều, không có khả năng chỉ lớn hơn vài tuổi mà thôi.

Ân…… Không sai, sắp ba mươi đã đảm nhiệm thiếu tướng cũng có thể coi như là trẻ tuổi đầy hứa hẹn rồi.

Cho nên kỳ thật là chỉ có gương mặt của thiếu tướng đại nhân mới có vẻ trẻ tuổi nhỉ?

Cơ sở tư liệu về các quan quân cấp tướng lãnh trong toàn bộ đế quốc đều là tin tức được tuyên bố công khai ở trên Tinh Võng, cho nên, tuổi tác của thiếu tướng đại nhân đích xác là không thể xem như là cơ mật quân sự.

Hơn nữa, đó vẫn còn là một trong những lý do làm các thuộc hạ của hắn cảm thấy kiêu ngạo nhất.

Cho nên, vị quan quân nữ tính này thực dứt khoát mà cười trả lời vấn đề đó cho thiếu niên phía sau.

“Thiếu tướng các hạ phi thường trẻ tuổi, mới 56 tuổi mà thôi.”

“………… Gì?!”

56 tuổi…… Mà thôi?!

Thiếu niên vẻ mặt mộng bức cảm thấy mình đã bị kinh hách.

Yêu tinh không già?!

Tác giả có lời muốn nói: Nói như vậy, hiện tại Munt cũng tương đương với, người duy nhất có thể đọc hiểu chữ viết của Ai Cập cổ trong thế giới hiện tại của chúng ta.

Hơn nữa chúng ta hiện tại không phải là tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú đối với Ai Cập cổ.

Mà tương lai tinh tế, địa cầu là khát khao cùng mộng tưởng của tất cả nhân loại.

Editor: Thiếu tướng… Trâu già gặm cỏ non, tui đột nhiên cảm thấy tên ổng là Troll cũng khá hợp đấy
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.