Chương trước
Chương sau
Mới sáng sớm, bên trong nhà ăn cao cấp chuyên dụng cho quan quân đã truyền ra tiếng cười vang dội.

Thiếu tá tóc đỏ đại nhân chống trán lên cái bàn cười đến không dừng lại được.

Từ sau khi đứa nhóc con này tới, cuộc sống này quả thật đã trở nên thú vị hơn nhiều.

Cười không ngừng được Robin nghĩ như vậy, không chút hình tượng mà ghé lên trên bàn, mắt lé nhìn về phía nhóc con trong mấy ngày nay đã cung cấp cho gã quá trời trò cười giải trí.

“Nhóc cũng khá đấy.”

Gã liệt miệng nói.

“Tôi nhiều lắm thì cũng chỉ rèn luyện ở dưới trạng thái trọng lực gấp năm lần, nhiều nhất là sáu lần mà thôi, trọng lực gấp mười lần, cho tới bây giờ tôi cũng chỉ mới gặp qua tên biến thái như BOSS …… Khụ, không phải, tôi là nói, tôi chỉ mới gặp qua người uy vũ như BOSS mới có thể hành động tự nhiên dưới trọng lực gấp mười lần thôi đấy.”

Gã híp mắt nói, “Lấy cái thân thể nhỏ con này của nhóc, cư nhiên lại dám vừa lên liền gấp mười lần, má ơi ha ha ha ha —— áp không chết nhóc ——”

Nói đến đó, gã lại ha ha mà cười không ngừng.

Lại nói ngày hôm qua gã có việc cần đi tìm BOSS, kết quả liền đụng vào trường hợp như vậy, gã sợ tới mức lập tức xoay người liền chạy trối chết, chỉ sợ muộn một chút liền sẽ quấy rầy đến hứng thú của BOSS nhà mình bị BOSS một chân đá đi.

Dù sao gã tìm đến BOSS cũng không phải là vì chuyện gì quá mức cấp bách, chỉ là muốn vòi BOSS cho gã thăng cấp một chút vũ khí thiết bị công kích của hạm đội dưới trướng gã mà thôi.

Sau khi trở lại trong phòng gã liền hưng phấn đến mức hơn phân nửa đêm vẫn chưa ngủ, từ khi đi theo BOSS cho tới nay, đều chỉ nhìn thấy bộ dạng cấm dục lạnh như băng của BOSS, nhìn kiểu gì nghĩ như thế nào cũng đều là kiểu không dính khói lửa phàm tục, ai biết vừa khai trai cư nhiên lại lợi hại đến vậy—— xem xem bộ dạng bị lăn lộn kia của nhóc con kìa —— chậc chậc.

Vì thế, thiếu tá căn bản là không hề ngủ mà nằm ngầm cân nhắc bát quái của BOSS nhà mình đến mức buổi sáng vừa thức dậy liền ngáp mấy cái, ngáp tới tận bữa sáng.

Kết quả vừa đến nhà ăn, gã liếc mắt một cái liền nhìn thấy Munt đang quét bánh mỳ, tức khắc kinh ngạc mà trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

“Nhóc vậy mà vẫn còn dậy được?”

Gã dùng ánh mắt vô cùng vi diệu mà nhìn về phía dưới của nhóc con.

Một câu, một ánh mắt của Robin, tức khắc chọc giận Munt đến thất khiếu bốc khói.

Cậu cũng bất chấp cả bánh mì nóng hầm hập vừa đến tay, nhanh chóng lên trước giải thích rõ ràng vụ hiểu lầm ngày hôm qua, đỡ phải hàng ngoác miệng không có răng này vừa ra cửa thì tất cả mọi người đều biết chuyện.

Nếu như chuyện mà bị tên này truyền đi, cậu liền thật sự xong rồi.

Nghe được là mình hiểu lầm, Robin thiếu tá chỉ sợ thiên hạ không loạn lập tức chép chép miệng có chút tiếc nuối nhỏ.

Vốn dĩ ngày hôm nay còn đang hưng phấn mà định truyền bá với đám người Via về bát quái của BOSS trong lúc ăn cơm nữa cơ, hiện tại không còn nữa, thật là mất mặt.

Chẳng qua chút tiếc nuối nhỏ này, ngay khi nghe được Munt nói đến chuyện mình bị trọng lực gấp mười lần áp tới nằm sấp xuống, liền nháy mắt đã bị ném tới trên chín tầng mây, Robin há mồm ha một tiếng tức cười không chịu được.

Nhóc con này được đó nha.

Cái đám tinh anh dưới trướng gã bình thường cũng chỉ rèn luyện ở dưới trạng thái trọng lực gấp ba, tốt hơn chút thì bốn lần trọng lực, mà gã cũng chỉ có năm lần mà thôi, hơn nữa đều là tập luyện theo tuần tự gấp đôi, gấp ba, gấp bốn dần tăng lên.

Không nghĩ tới cái tên tay nhỏ chân nhỏ này vừa lên cư nhiên liền mở trọng lực gấp mười lần.

Áp không chết mới là lạ.

Thật là kẻ vô tri không biết sợ.

Tự biết mình lại bị cười nhạo thiếu niên tỏ vẻ không muốn phản ứng vị thiếu tá tóc đỏ cười sặc sụa ở bên cạnh nữa.

Cậu chỉ là cảm thấy, so với bị vị thiếu tá vừa nhìn đã biết ngay là ngoài miệng không có răng này tám mát khắp nơi nói là cậu bị thiếu tướng đại nhân đè đến nằm sấp, cậu thà rằng chuyện dở hơi mình bị trọng lực gấp mười lần áp đến nằm sấp xuống bị truyền đến mức tất cả mọi người đều biết.

Cậu nghẹn tức, móc mứt hoa quả được nấu từ quả đỏ ngày hôm qua ra, bôi lên trên miếng bánh mì nhạt nhẽo vô vị, một ngụm cắn xuống, mấy ngụm liền giải quyết sạch sẽ một cái bánh mì lớn.

Hóa bi phẫn thành sức ăn ——

Chẳng qua đây cũng là bởi vì bánh mì quét mứt trái cây ăn rất ngon mà thôi.

Bên này thiếu tá tóc đỏ còn đang cười, thậm chí cũng không rảnh lo ăn uống, đột nhiên một cổ mùi hương chua ngọt liền thổi qua.

Robin hít hít cái mũi, chỉ cảm thấy thơm thơm, ngọt ngào.

Lại vừa nhìn, cái bánh mỳ mà thiếu niên cầm trong tay kia, bên ngoài cực ngon. Nướng thành màu vàng kim ánh vàng rực rỡ, bề ngoài một tầng xốp giòn, bên trong mềm mại phồng phồng, cảm giác vào miệng thật tốt.

Nhưng là, đó cũng chỉ là bề ngoài rất câu người muốn ăn mà thôi.

Robin không biết đã ăn qua biết bao nhiêu lần cực kỳ rõ ràng, bánh mì do trí não nướng ra mặc kệ là bề ngoài trông đẹp như thế nào đi nữa, cắn vào trong miệng cũng đều là khô cằn, nhạt nhẽo vô vị.

Lúc này, cái bánh mỳ màu vàng kim trong tay nhóc con kia đã được bôi lên một thứ cũng không biết là cái gì, đỏ diễm, nhan sắc như là quả đỏ kiều nộn ướt át, khiến cho lớp da màu vàng của bánh mì trông rất đẹp mắt.

Hơi thở nồng đậm thơm ngọt thổi qua, lập tức khiến cho Robin cảm thấy mình đói bụng.

Tròng mắt gã vừa chuyển, ánh mắt liền rơi xuống cái bình thủy tinh đựng mứt trái cây màu đỏ ở trên bàn.

“Đây là cái gì?”

Gã chỉ vào mứt trái cây kia hỏi, trên mặt không che dấu chút nào mà lộ ra biểu tình bé muốn ăn.

Munt không trực tiếp cho gã, cũng không phải là vì keo kiệt.

“Đường phân rất nặng, không tốt đối với thân thể nga.”

Cậu nhắc nhở Robin trước nói.

Dù sao thì Robin cũng khá biết với người chuyển sang văn chức như cậu, Robin chính là quân nhân chuyên nghiệp, nghe nói còn là tiểu đội tinh anh, như vậy khẳng định là phải bảo trì thân thể cùng cơ bắp cường tráng thì mới được.

“Không có việc gì, huấn luyện hôm nay đổi thành sáu lần trọng lực là được.”

Thiếu tá tóc đỏ tùy tiện nói, không chút khách khí mà duỗi tay ra liền vớt cái bình mứt trái cây lại đây, lấy một miếng bánh mì tới liền quét một tầng ở mặt trên.

Một ngụm cắn xuống, đôi mắt Robin nháy mắt sáng loáng.

Bánh mì vỏ ngoài xốp giòn bên trong mềm xốp, một ngụm cắn xuống, thấm hương vị ngọt ngào.

Giòn giòn, ngọt ngào, lại còn bí mật mang theo một chút vị chua, vừa lúc trung hoà với vị ngọt sẽ không làm người cảm thấy quá ớn, còn gia tăng phân bố nước bọt trong miệng.

Cắn một ngụm, chỉ cảm thấy miệng đầy thơm ngọt, gã dùng mấy ngụm liền ăn sạch sẽ bánh mỳ có quét mứt trái cây, còn rất không thỏa mãn mà liếm liếm mứt trái cây còn dư lại trên đầu ngón tay.

“Nhóc làm sao?”

Robin hỏi.

Đối với chuyện BOSS nhà mình không hề có dục vọng miệng lưỡi gã chính là tương đối rõ ràng, cho nên sẽ không có ai nhàm chán như vậy mà cống hiến đồ ăn cho BOSS đâu.

“Tổ phụ dạy.”

“Đáng tiếc chính là quá ngọt.”

Thiếu tá tóc đỏ chép chép miệng nói.

“……”

Munt do dự một chút, mở miệng nói.

“Không ngọt cũng có.”

Vụn thịt cay linh tinh, cậu hẳn là có thể miễn cưỡng làm ra được.

“Tôi có thể làm cho anh, chẳng qua……”

Cậu thò lại gần nhìn chằm chằm Robin nói.

“Anh phải đáp ứng tôi là tuyệt đối sẽ không truyền sự tình ngày hôm qua ra bên ngoài.”

Tuy rằng nói cái nào ít có hại hơn thì chọn cái đó, nhưng nếu như chuyện cậu bị trọng lực gấp mười lần áp đến nằm sấp thực sự có thể không truyền ra bên ngoài, đó tự nhiên là tốt hơn.

“Không thành vấn đề!”

Robin nhếch miệng cười, duỗi tay ôm lấy bả vai Munt.

“Miệng tôi rất nghiêm, nhóc cứ việc yên tâm.”

Gã nói như vậy, đã hoàn toàn quên mất chuyện ngày hôm nay bản thân định hưng phấn mà truyền bá bát quái của BOSS.

Gã ôm vai Munt, thân mật đầu dựa gần đầu với Munt, một bộ anh em tốt.

“Cho nên, ngàn vạn lần đừng có quên đó, ngày mai phải cho tôi ——”

Lời còn chưa nói xong, cánh cửa kim loại nhà ăn đã tự động mở ra, khuôn mặt lạnh lùng của thiếu tướng trẻ tuổi xuất hiện ngoài cửa.

“A, BOSS.”

Robin theo bản năng hô một tiếng.

Mới vừa kêu xong, gã liền nhìn thấy BOSS nhà gã nhìn thoáng qua về hướng gã.

Phượng nhãn đơn thon dài như là tùy ý mà thoáng nhìn, nhẹ nhàng bâng quơ, nhìn không ra cảm xúc gì cả.

Chỉ là Robin lại mạc danh đột nhiên cảm thấy tay phải đau đớn một trận tựa như là bị kim đâm chích, vì thế theo bản năng, động tác cơ hồ là còn nhanh hơn cả tư duy, cái tay đang ôm lấy bả vai Munt của gã lập tức vèo một cái rồi rút về.

Thiếu tướng tóc đen cất bước đi tới, rất đương nhiên mà ngồi xuống chỗ ngồi ở bên cạnh hai người.

Hai chân thon dài giao nhau đáp lên, hắn tựa lưng vào ghế ngồi phía sau.

Một cái bàn kim loại hình tròn màu ngân bạch cơ hồ là trong nháy mắt hắn ngồi xuống liền bay nhanh mà thổi qua, huyền phù ở địa phương bên cạnh người chỉ cần Troell vừa giơ tay liền có thể với tới. Trên mặt bàn đặt một tách trà màu xanh nhạt, đang bốc hơi nóng, tản mát ra thanh hương nhàn nhạt.

“Chuyện gì?”

Hắn uống một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi.

Munt còn đang vùi đầu gặm bánh mì, mà Robin đã phản ứng lại.

BOSS đây là đang hỏi đêm qua mình chạy đi tìm hắn là có chuyện gì sao?

Nhắc tới việc này, tinh thần của thiếu tá tóc đỏ lập tức tỉnh táo lại.

“BOSS, ngài xem xem trang bị của bọn tôi đều đã lạc hậu rồi, ngài cho đổi loại lợi hại hơn chút nữa nhé?”

Gã cợt nhả mà thò lại gần nói.

“Lần cuối hạm đội tiêu diệt đổi trang bị còn chưa tới một năm.”

Troell nói, liếc mắt nhìn bình mứt trái cây đã dùng hết một nửa ở trên bàn kia một cái.

Sau đó, phượng nhãn đơn thon dài hơi hơi nheo lại liếc mắt ngắm Munt đang vùi đầu gặm bánh mì quét mứt trái cây một cái.

Thiếu tướng đại nhân đang bắt đầu tự hỏi có phải hắn nên lấy đi nửa bình mứt trái cây còn dư lại hay không, cũng giống như lấy đi một nửa phần thịt thăn ngày hôm qua đi vứt vậy.

“Chỉ là, BOSS à, ngài không biết tốc độ đô vũ khí hiện tại như thế nào đâu —— cái gì mà mới chưa đến một năm cơ chứ —— đều đã hơn một năm rồi có được không? Chúng ta đều đã cũ kỹ rồi đó, ngài không nhớ thiết bị nhiễu loạn từ trường mà hạm đội Villiers vừa mới trang bị đã gây ra biết bao nhiêu phiền toái cho chúng ta rồi sao? Cần phải trang bị thiết bị phòng quấy nhiễu. Còn có dung lượng máy bổ sung năng lượng hộ thuẫn của hạm đội bọn tôi cũng quá nhỏ, cần phải được tăng lên, mà quan trọng hơn là, uy lực pháo từ trên thuyền hạm không đủ, cần phải gia tăng đường kính, còn có nghe nói bên chỗ viện nghiên cứu Phil cũng đã nghiên cứu chế tạo ra được pháo gia tăng tầm bắn rồi nha, chúng ta không thể lạc hậu được a ——”

Nhắc tới vấn đề thiết bị của hạm đội, Robin tức khắc liền thao thao bất tuyệt, chỉ hận không thể trang bị tất cả mọi thứ tốt nhất cho tiểu đội của mình.

Chỉ lo đánh nhau mặc kệ hậu cần nên gã tự nhiên không biết, phí dụng được chi cho việc thay máu trang bị cho hạm đội tiêu diệt một năm trước đã khủng bố đến ước chừng làm cho sắc mặt Via trung giáo đen hẳn một tuần.

Mi cái đồ bại gia tử chỉ cần vừa ra đánh nếu không bắn hết tất cả đạn hỏa liền sẽ không chịu trở về địa điểm xuất phát này! Mi có biết một lần xuất kích của mi chính là đã tiêu hao đi một con tàu bảo vệ không hả!

Nếu như hiện tại Via ở chỗ này, khẳng định là sẽ rống giận như thế về phía Robin.

Ân, nghe không hiểu.

Hoàn toàn chẳng hiểu gì hết những lời mà Robin vừa nói ra thiếu niên tỏ vẻ không có chuyện liên quan đến gia, gia tiếp tục vùi đầu gặm bánh mì.

Đối mặt với Robin rầm rầm rì rì như là tẩy não, thiếu tướng tóc đen ngồi cực vững vàng, đồ sộ bất động.

Hắn lần thứ hai uống một ngụm trà nóng.

“Nói với Via.”

Hắn nói, ngọn tóc nhỏ vụn màu đen nhánh dừng ở khóe mắt hẹp dài của hắn, thần sắc quạnh quẽ, ngữ khí đạm mạc.

Một câu, lập tức khiến cho Robin vừa rồi còn như là bị tiêm máu gà trong nháy mắt liền câm nín.

Chính là bởi vì biết cái tên keo kiệt Via kia khẳng định sẽ không đồng ý cho nên gã mới muốn tới vòi BOSS đó, chỉ cần BOSS chịu đáp ứng, cho dù Via có không cao hứng thì cũng sẽ phục tùng mệnh lệnh nha.

Robin còn đang chửi thầm Via keo kiệt ở trong bụng, người được nhắc tới đã đến, chỉ thấy một cái quầng sáng trong suốt đột nhiên bắn ra ở trước mặt mọi người.

Trung giáo tóc xanh theo sát sau đó xuất hiện ở bên trong quầng sáng.

“Thiếu tướng các hạ, Ishtar sắp đến tinh vực Mia.”

Thiếu tướng tóc đen ừ một tiếng, đứng dậy.

Hắn xoay người đi vài bước, lại dừng lại.

“Đuổi kịp.”

Hắn nhìn thoáng qua thiếu niên đứng bất động tại chỗ, nói.

“A? Không phải một lát nữa tôi phải đi bộ nghiên cứu lịch sử sao……”

Tưởng tượng đến lại phải đi xem mấy lão học giả kia nghiêm nghiêm túc túc nghiên cứu cuốn sách vàng, mà cậu đầy mình phun tào lại chỉ có thể gắt gao nghẹn lại, Munt bất giác cảm thấy mệt không muốn yêu nữa.

“Hôm nay không cần.”

Troell nói, đơn giản sáng tỏ.

“Đi theo tôi.”

…………

………………

Thuyền hạm Ishtar màu lam bạc chậm rãi đi bên trong vũ trụ sao trời, khí đẩy hình xoắn ốc thong thả mà chuyển động, ngẫu nhiên va chạm với một mảnh thiên thạch nhỏ trong vũ trụ mà sát ra một chút pháo hoa, rải rộng từng điểm ánh sáng nhỏ vụn.

Nó giống như là một con cá bạc thật lớn thản nhiên tự đắc mà ngao du ở bên trong biển sao trời mênh mông, ở trong sao trời đen nhánh bắn tóe ra một mạt sắc thái bạc lam.

Hạm đội của Troell thượng tướng đã bước vào tinh hệ Mia.

Cái tinh hệ này bởi vì được một thế gia quý tộc dòng họ Mia đời đời truyền lại khống chế hết thảy mà được gọi là tinh hệ Mia, trước mặt là một thế lực lớn ở trong đế quốc, lão hầu tước Mia năm đó ở trong đế quốc đã chiếm cứ địa vị có tầm ảnh hưởng rất lớn.

Theo quá trình kỳ hạm Ishtar đi, tinh cầu trung tâm của tinh hệ Mia, cũng là hành tinh mà nhiều thế hệ của gia tộc này cư trú—— Mia tinh đã gần ngay trước mắt.

Đứng ở phía trên đài trước, nhìn Mia tinh dần dần phóng đại trước mắt, thiếu niên mở to cặp mắt ra, lộ ra thần sắc kinh ngạc cảm thán.

Mia tinh, là một trong những tinh cầu được công nhận là đẹp nhất trong đế quốc.

Bất cứ lúc nào, quanh thân nó đều khoác hai mảnh cát vàng hơi mỏng, giống như là vũ y của thiên nữ, bay bổng lên, ở trong sao trời triển lộ ra đường cong cuộn sóng, mềm mại rồi lại uyển chuyển nhẹ nhàng mà quấn quanh bốn phía tinh cầu.

Hai làn cát mỏng tựa như vũ y kia phảng phất như bị gió thổi động vậy, vũ động ở bốn phía quanh tinh cầu, biến ảo ra mỹ lệ sáng rọi, khiến tinh cầu màu vàng nhạt ở trong tấm lụa mỏng kia như ẩn như hiện, nửa che nửa lộ, cho người ta một loại mỹ cảm mông lung mà hư ảo.

“Viên tinh cầu này thật là đẹp mắt.”

Đôi mắt Munt cả nháy cũng không hề nháy mắt mà nhìn viên tinh cầu nửa ẩn ở bên trong lụa mỏng bay múa kia, nhịn không được mà phát ra cảm thán như vậy.

Cậu vẫn luôn đi theo bên người Troell, lời tán thưởng được phát ra tự nhiên là bị Troell nghe được.

Thiếu tướng trẻ tuổi liếc mắt nhìn nhóc con ngay bên cạnh người một cái, nhìn thấy cặp đồng tử đen nhánh kia đang lấp lánh tỏa sáng mà nhìn Mia tinh, lộ ra ánh mắt tán thưởng.

Đẹp sao?

Hắn nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía viên tinh cầu màu vàng nhạt phảng phất như được che một tầng lụa mỏng ở phía trước.

Trong đầu hắn hiện ra viên tinh cầu màu lam lẳng lặng mà chuyển động ở bên trong vũ trụ đen nhánh, mạt lam ý phảng phất như thấm nhập vào chỗ sâu nhất trong lòng người kia, màu lam mềm mại mà an bình kia.

“Cậu……”

Cậu có địa cầu càng đẹp mắt hơn.

Thiếu tướng đại nhân muốn nói như vậy.

Nhưng là mới vừa mở miệng nói ra một chữ, hắn liền đột nhiên phát giác đây là đang ở trước công chúng, mà chuyện trong tinh thần đồ cảnh của đứa nhỏ này có hình ảnh của địa cầu, không thích hợp để quá nhiều người biết.

Cho nên, hắn liền bỏ rớt hai chữ địa cầu đi.

“…… Càng đẹp mắt hơn.”

Troell thiếu tướng vừa mới dứt lời, toàn bộ đại sảnh trong nháy mắt đã lặng ngắt như tờ.

Toàn bộ không gian trong nháy mắt phảng phất như đọng lại vào giây này, cơ hồ là toàn bộ những người nghe thấy câu nói này đều cứng đờ ngay đương trường.

Vài binh lính nữ tính theo bản năng mà ôm lấy mặt, mặt đỏ tim đập, mặt đỏ tai hồng.

Thiếu niên chịu nỗi khổ tai bay vạ gió giật giật khóe miệng mà nhìn thiếu tướng đại nhân bên người, khóe mắt không có cách nào ức chế được mà run rẩy vài cái.

Thiếu tướng đại nhân, tôi biết anh muốn nói cái gì.

Tôi biết anh muốn nói, tôi có ký ức về địa cầu càng đẹp mắt hơn —— anh là địa cầu khống mà.

Tôi cũng biết, anh lược bớt đi hai chữ địa cầu là vì bảo mật là vì không để cho người khác biết.

Nhưng là ——

Thiếu tướng đại nhân, anh có thật sự biết hậu quả của việc lược bỏ hai chữ này đi không đấy?

Ân, hậu quả của việc thiếu tướng đại nhân lược bớt hai chữ địa cầu chính là ——

Câu nói mà mọi người nghe thấy chính là ——

【 Cậu, càng đẹp mắt hơn. 】

Ai nha nha không nghĩ tới vị thiếu tướng các hạ suốt ngày vừa khốc lại cao lãnh không chút biểu tình kia lúc nói lời âu yếm thì lại tô như vậy tô như vậy nha ~~~

Những binh lính nữ tính mặt đỏ tim đập mặt đỏ tai hồng kia che lại gương mặt không tự giác mà đã hơi hơi nóng lên rồi nghĩ như vậy.

…………

Quá mệt rồi, không muốn yêu nữa thiếu niên tỏ vẻ cậu không muốn nói chuyện với thiếu tướng đại nhân nữa hơn nữa chỉ muốn ném cho thiếu tướng đại nhân một cái xem thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.