Chương trước
Chương sau
“Boss, nếu không, chúng ta vẫn là rời đi đi?”

Thiếu tá tóc đỏ cau mày nói.

“Tôi luôn có một loại dự cảm không tốt.”

Đối với kháng nghị của gã, Mia gia tộc rất nhanh đã đưa ra phản ứng.

Làm gia chủ tương lai của Mia gia tộc Beat tự mình đến tận cửa, tạ lỗi với Troell thiếu tướng, tỏ vẻ mình phòng ngự không nghiêm, lực lượng cảnh vệ không đủ, khiến cho người có tâm cơ khác xâm nhập vào phòng.

Hắn đưa ra giải thích là, bởi vì lão hầu tước nhiều năm chinh chiến, đắc tội không ít người, bọn họ nhận được tin ngầm nói là có vài thế lực đang ngo ngoe rục rịch, ý đồ tập kích lão hầu tước vào thời điểm tổ chức tiệc mừng thọ.

Cho nên, trước mắt phần lớn lực lượng canh gác cả tinh cầu đều được điều động, tiến hành tuần tra nghiêm mật tại các nơi, bắt giữ những người có hành vi dị thường, tránh cho vào ngày tổ chức tiệc mừng thọ thật sự xảy ra sự kiện khủng bố tập kích.

Bởi vậy, lực lượng canh gác bên này không khỏi ít hơn một chút, thế cho nên mới xảy ra chuyện như vậy.

Chẳng qua hắn đã điều tra xong, người trộm lẻn vào phòng chính là người trong thế lực đang có ý đồ ám sát lão hầu tước trong tiệc mừng thọ, sở dĩ người nọ tiến hành xâm lấn tinh thần đối với Munt, là muốn tiến hành thôi miên với cậu ta, khiến Munt ám sát lão hầu tước ngay tại tiệc mừng thọ, cũng mượn cớ này để ly gián cảm tình giữa Mia gia tộc bọn họ với Troell thiếu tướng các hạ ——

“Có cảm tình cái rắm á! Thật coi chúng ta là đồ ngu, tùy tiện hù dọa chắc?”

Đối với lời giải thích mà Beat đưa ra, Robin khịt mũi coi thường.

Lúc ấy, gã đứng ở phía sau Boss nhà mình, dùng cái mũi hừ một tiếng, khóe miệng châm chọc mà ngoắc ngoắc lên.

Boss nhà gã vẫn như cũ là một bộ thần sắc lãnh đạm kia, nhìn nhìn cái mâm tròn trong tay người hầu phía sau Beat.

Cái mâm tròn lót gấm vóc màu đen kia đã bị máu nhiễm đỏ hơn phân nửa, bên trên đặt đầu của một nam nhân.

Nam nhân bị chặt đầu mở to mắt, trống rỗng vô thần.

Robin cắn chặt răng.

Chiêu thức ấy của Beat nhìn như rất tuyệt, cho bọn họ một công đạo, nhưng cái đầu này làm sao lại không phải là thị uy trần trụi cơ chứ.

Cường long không áp nổi bọn rắn độc.

Ý tứ của Beat thực rõ ràng —— mặc kệ các ngươi có nhận ra hay không nhưng, sự thật chính là như hắn đã nói —— nơi này là Mia tinh, là địa bàn của Mia gia tộc bọn họ.

“Đã biết.”

Lúc ấy, thiếu tướng trẻ tuổi trả lời như thế.

Đồng tử màu mặc lam nhàn nhạt mà đối diện với gia chủ tương lai của Mia gia tộc, gương mặt tuấn mỹ kia nhìn không ra bất cứ một biểu tình nào.

Phượng nhãn đơn thon dài hơi hơi ngoắc khóe mắt lên cho người ta một độ cong sắc bén, ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào Beat là một loại đạm mạc không chút nào để ý.

—— Bất kể là công đạo, hay là thị uy, cũng đều chỉ như một nắm đấm vào trong không khí ——

Rõ ràng người bày ra tư thái từ trên cao nhìn xuống chính là Beat, nhưng trong nháy mắt khi đối diện, người nắm giữ chủ đạo cùng với ngữ khí và tư thái đều nhẹ nhàng bâng quơ lại chính là thiếu tướng trẻ tuổi.

Nói một câu ‘đã biết’ xong, Troell xoay người rời đi.

Nhanh chóng đuổi kịp bước chân Boss nhà mình Robin quay đầu lại nhìn thoáng qua, gã nhìn thấy vị người thừa kế Mia gia tộc kia vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng Boss nhà gã.

Vẫn như cũ là một bộ tư thái quý tộc thong dong ưu nhã, vẫn như cũ là vẻ thần thái ôn hòa có lễ, nhưng mạc danh, Robin lại cảm giác được cực rõ ràng một loại ác ý nói không nên lời từ trong ánh mắt ôn hòa của người kia.

Từ sau khi nhìn thấy ánh mắt kẻ đó, Robin vẫn luôn có một loại dự cảm không tốt.

Gã nhịn không được mà lại lần nữa khuyên bảo Boss nhà mình.

“Boss, vì để phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên tìm cái cớ để rời đi trước thì tốt hơn.”

Thiếu tướng trẻ tuổi ngồi ở trên ghế mềm, hai chân thon dài giao chéo.

Ngón tay hắn giao nhau, đặt trên đầu gối, một đôi phượng nhãn đơn nhìn thẳng về phía trước, lộ ra ánh mắt sắc bén.

“Không còn kịp rồi.”

Hắn nói.

“Ha? Cái gì không kịp, Boss, chúng ta chỉ là ——”

“…………”

Thiếu tướng trẻ tuổi hơi hơi rũ mắt, lông mi hạ xuống một cái bóng nhợt nhạt trên má hắn.

Hắn ngồi lẳng lặng, tựa hồ như đang cân nhắc cái gì, cho nên không có mở miệng nói chuyện.

Ngược lại thiếu niên vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh thì lại nhịn không được mà mở miệng.

“Phải chạy trốn sao?”

Munt hỏi.

Cậu khoanh chân ngồi ở trên sô pha, tròng mắt màu đen nhánh vận chuyển quay tròn, một lát thì nhìn Troell, một lát lại xem Robin.

“Chạy trốn cái gì, đó là ——”

Robin phản bác, chỉ là lời phản bác kia chỉ nói được một nửa liền đột nhiên im bặt.

Một câu của Munt làm gã bừng tỉnh đại ngộ.

Bọn họ không phải là không có cách nào rời đi, mà là không thể rời đi.

Mia gia tộc không hề làm gì bọn họ hết, còn lễ ngộ có thêm đối với bọn họ, nhưng mà, bọn họ đã đồng ý lời mời bước vào Mia tinh rồi lại đột nhiên rời đi ngay trước một ngày tổ chức tiệc mừng thọ của Mia lão hầu tước——

Những người tới tham gia tiệc mừng thọ khác sẽ nghĩ như thế nào đây?

Phải biết rằng, có thể được lão hầu tước mời tới, đều là những người có uy tín danh dự trong đễ quốc.

Cho dù Mia gia tộc có lỗi trước, nhưng nếu như hiện tại bọn họ rời đi, ở trong mắt những người khác, đó cũng sẽ là yếu thế, là chạy trốn, như vậy uy tín to lớn mà Troell thiếu tướng phải chinh chiến khắp nơi thật vất vả mới thành lập được sẽ gặp phải đả kích trầm trọng.

Những người không biết nội tình kia sẽ chỉ biết cười nhạo nói —— xem đi, tên thiếu tướng chỉ gặp một chút việc nhỏ mà đã sợ tới mức kẹp chặt cái đuôi chạy trốn kìa.

Cho nên, không phải là bọn họ không đi được, mà là không thể đi.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Robin thở hắt ra một hơi thật dài, lộ ra thần sắc khó chịu.

“Ai, nếu đã như vậy, vậy chỉ có thể gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó mà thôi.”

Gã nói thầm.

“Cho dù cái tên gia hỏa thích làm bộ làm tịch kia nhìn ngài không vừa mắt, nhưng còn nhiều người nhìn như vậy cơ mà, hơn nữa ngài cũng là khách nhân mà ông già nhà hắn tự mình mời tới tham gia tiệc mừng thọ nữa chứ, chắc hắn sẽ không dám thật sự làm ngài thế nào đâu.”

Gã cười nhạo một tiếng.

“Cùng lắm thì, hắn cũng chỉ có thể gạt ngài ngã một cái ở trong yến hội, khiến ngài bị mất mặt trước mặt mọi người mà thôi.”

Cho dù tên Beat kia thật sự có ác ý với Boss, chỉ sợ cũng chỉ có thể gây chút bất lợi với Boss ở trong tiệc mừng thọ, thiết lập bẫy rập làm Boss bị mất mặt trước các nhân vật nổi tiếng trong đế quốc mà thôi.

Có nói như thế nào đi nữa thì đây cũng là ngày sinh của ông già nhà hắn, tên kia không có khả năng phát rồ mà muốn phế bỏ Boss trong đúng thời điểm này đâu nhỉ?

Phải biết rằng dù sao thì Boss cũng là khách nhân mà lão hầu tước mời tới, nếu như thật xảy ra chuyện, đây còn không phải là vứt đi bộ mặt của Mia gia tộc hay sao?

Nghĩ như vậy, Robin cũng hơi an tâm một chút.

Còn bẫy rập gì đó trong yến hội, chính bản thân Boss vẫn có thể ứng phó được.

Troell trầm ngâm một lúc lâu, thời điểm ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, nhìn về phía sa mạc màu vàng mênh mông vô bờ ngoài cửa sổ.

Ánh mắt hắn từng chút một trở nên sắc bén, như là lưỡi đao thực chất hóa.

Gương mặt tuấn mỹ kia vẫn như cũ là thần sắc lãnh đạm, nhưng lại có chút biến hóa vi diệu, như là một con báo đen đang hơi hơi phục hạ thân mình trong rừng cây hắc ám, thân thể căng chặt vận sức chờ phát động, dùng ánh mắt sắc bén nhìn quét hết thảy nguy hiểm trong rừng cây đêm tối.

Hắn nâng tay lên, vòng kim loại màu lam bạc trên cổ tay phát ra ánh sáng, hình thành một màn hình ánh sáng loại nhỏ trước mắt hắn.

Ánh sáng trên quầng sáng vặn vẹo một trận, sau đó gương mặt của trung giáo tóc xanh liền xuất hiện ở trong đó.

“Tình huống của ‘Ishtar’ như thế nào rồi?”

“Hết thảy đều bình thường, Troell đại nhân.”

“Ân, ngày kia ta sẽ về hạm.”

“Đã rõ, Troell đại nhân, tôi sẽ an bài người đi nghênh đón ngài.”

Trên màn hình Via trung giáo giơ tay đặt ở trước ngực thi lễ, sau đó biến mất trên màn hình ánh sáng.

Đoạn đối thoại vừa rồi của y và Troell, là cuộc đối thoại mỗi buổi tối đều sẽ tiến hành một lần theo lệ, cơ hồ là không có bất cứ một biến hóa gì.

………………

“Beat đại nhân! Đã bắt giữ được tín hiệu được gửi từ mặt đất Mia tinh phát tới kỳ hạm Ishtar!”

“Truyền tới.”

“Vâng!”

Tin tức được chặn lại được truyền tới trước mắt Beat, hình ảnh được chiếu ra chính là khuôn mặt cùng thanh âm của Via, còn có lời đối thoại của Troell nữa.

Giống hệt như những tin tức trước đó đã bị chặn lại, ngay cả lời đối thoại cũng chẳng có khác biệt gì lớn.

“Ngày kia trở về hạm?”

Nam tử quý tộc tóc quăn màu nâu đen hơi hơi mỉm cười.

Khóe môi nhìn như ôn hòa ngoắc lên mang theo sự lạnh lẽo nói không nên lời, cùng với ác ý.

Troell thiếu tướng, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể trở về hạm nữa sao?

…………

……………………

Robin đứng ở một bên, nhìn đoạn đối thoại của Boss cùng với vị đồng nghiệp ở lại trên Ishtar kia.

Trong nháy mắt khi Troell mở miệng, đồng tử Thiếu tá tóc đỏ đột nhiên co rút lại một chút. Nhưng là, cũng chỉ co rút lại một chút như vậy mà thôi, gã nâng tay lên, sờ sờ mấy sợi râu cứng nhỏ trên cằm mình, nhìn chằm chằm Via trên quầng sáng, đôi mắt hơi hơi nheo lại.

Sau đó, gã lui về phía sau ngồi xuống, ngồi trên sô pha, cong chân bắt chéo, tùy tiện mà giang hai cánh tay đáp lên chỗ tựa lưng trên ghế sô pha.

“Via thật đúng là thanh nhàn há.”

Gã phiết miệng nói, trong giọng nói mang theo vài phần bất mãn.

“Cậu nên nghỉ ngơi.”

Đóng cửa thông tin với thuyền hạm Ishtar, thiếu tướng trẻ tuổi nói.

“Vâng vâng vâng ~~ Boss đại nhân ~~~ tôi sẽ hảo hảo nghỉ ngơi đây ~”

Robin đứng dậy, duỗi cái lười eo thật mạnh, vẻ mặt lười nhác.

Gã một bên nói, một bên dùng ánh mắt vi diệu mà ngắm ngắm thiếu niên tóc đen vẫn ngoan ngoãn chờ đợi ở một bên, sau đó quay đầu liền bắt đầu xua đuổi mấy người thị nữ đang đứng ở bên cạnh hầu hạ bọn họ kia.

“Ê, các cô còn ở lại nơi này làm gì hả? Đi đi đi đi, đều đi ra ngoài đi, ở chỗ này mãi sẽ chỉ gây phiền phức cho người khác có biết không hả?”

Biểu tình vi diệu cùng ngữ khí cố ý tăng thêm kia của gã, khiến mấy người thị nữ bị gã xua đuổi không khách khí chút nào kia không khỏi kinh ngạc một chút. Nhưng rồi, nhìn Robin dùng thần sắc vi diệu mà ngó về phía thiếu niên tóc đen cùng Boss nhà mình, chúng thị nữ rất nhanh đã lộ ra biểu tình hiểu rõ, cúi mình vái chào xoay người lui ra ngoài.

“Cơ mà, Boss, ngài tốt nhất là cũng đừng làm chuyện dư thừa gì nữa nha, hảo hảo nghỉ ngơi thì tốt hơn đó.”

Trước khi rời khỏi phòng, Robin nhìn Boss nhà gã rồi sách một tiếng.

“Đêm mai chính là tiệc mừng thọ của lão hầu tước rồi, con của ông ta đã nói rõ là sẽ làm khó dễ ngài ở trong bữa tiệc đó, hiện tại ngài mà không dưỡng đủ tinh thần, đến lúc đó chưa chắc đã ứng phó nổi đâu à ~~”

Tuy rằng bị bộ hạ trêu chọc như vậy, nhưng tựa hồ thiếu tướng trẻ tuổi cũng chẳng để ý mấy.

Hắn nhìn theo cấp dưới của mình rời đi, đóng cửa lại.

Khi trong phòng lại lần nữa an tĩnh, hắn cởi áo khoác, lập tức đi đến bên giường.

Trên chiếc giường rộng lớn đến mức năm người có thể nằm ngủ song song được phủ thảm lông tuyết trắng, màn lụa thêu hoa văn kim sắc màu vàng nhạt rũ xuống, sợi tơ vàng ròng sáng lên lấp lánh dưới ánh đèn, đường ren bên cạnh trùng trùng điệp điệp, tản ra hoa văn tinh xảo bên mép giường.

Thiếu tướng tóc đen nửa nằm trên chiếc giường tinh xảo mà hoa mỹ kia, dựa vào đầu giường da thuộc mềm mại.

Hắn nhắm hai mắt lại, đại khái là muốn chợp mắt một hồi, nhưng cũng không có tiếp tục quá lâu, dường như là không ngủ được, hắn mở bừng mắt ra.

Phượng nhãn đơn thon dài nhìn về phía trước, Munt vẫn duy trì tư thế ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, mở quầng sáng tin tức của phòng này, ngón tay cậu dao động trên bàn phím giả thuyết, ở trên quầng sáng lật xem mấy thứ mà mình cảm thấy hứng thú.

“Lại đây.”

Trong căn phòng an tĩnh đột nhiên vang lên thanh âm khiến thiếu niên theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Troell.

Cậu thấy cặp mắt màu mặc lam kia lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào cậu, thiếu tướng trẻ tuổi nửa nằm trên giường nhìn cậu, vươn tay về hướng cậu.

“Lại đây.”

Troell lại lặp lại một lần nữa, bàn tay dừng lại ở giữa không trung, lòng bàn tay hướng về phía trước, đầu ngón tay hướng về phía cậu.

“Vừa rồi không phải……”

Munt có chút do dự.

Cậu đã nhìn ra, vị thiếu tướng đại nhân này đang muốn làm cái gì, chỉ là rõ ràng không lâu trước đó vị thiếu tướng đại nhân này đã trực tiếp tiến hành tinh thần đồng điệu với cậu mà không hề thông báo một câu nào cơ mà…… Sao hiện tại đã lại……

“Tôi muốn làm.”

Thiếu tướng trẻ tuổi nói, phượng nhãn đơn thon dài mà sắc bén nhìn chằm chằm vào cậu, ngữ khí chân thật đáng tin.

“……”

Thiếu tướng đại nhân anh đừng có nói ái muội như thế có được không vậy?

May mắn nơi này chỉ có hai người chúng ta, bằng không lỡ như bị người khác nghe được……

…… Cơ mà tinh thần đồng điệu vốn dĩ cũng đã là một hành vi phi thường ái muội rồi mà nhỉ……

Có chút 囧 mà nghĩ như vậy, Munt vẫn đành ngoan ngoãn đi qua.

Mới vừa đi đến mép giường, bàn tay của thiếu tướng đại nhân đã duỗi tới, bắt lấy cổ tay của cậu không chút khách khí nào mà túm một phát.

Munt không phòng bị chút nào tức khắc liền lảo đảo một chút, cả người ngã quỵ ở trên người Troell.

Cậu còn chưa kịp phản ứng lại, cánh tay mạnh mẽ hữu lực kia đã lập tức ôm tới, chặt chẽ bọc lấy eo cậu, làm cậu không thể động đậy được, mà một cái tay khác của Troell cũng ấn lên trên gáy cậu, ngón tay lún vào thật sâu trong mái tóc cậu.

Cậu có chút ngốc mà ghé vào trên người thiếu tướng đại nhân, cả người đều bị Troell ôm chặt lấy.

Cậu có thể cảm giác được Troell hơi hơi nghiêng đầu, rũ xuống, sợi tóc tinh tế bóng loáng như tơ nhung màu đen nhánh lướt qua sườn má cậu. Cặp phượng nhãn đơn thon dài kia nhìn xuống cậu, đồng tử màu mặc lam mang theo tia lưu li bạc nhìn chăm chú vào cậu, bên cạnh đồng tử phiếm ra ánh sáng nhạt quạnh quẽ.

Môi mỏng nhạt màu cơ hồ đã sắp tiến đến bên tai cậu, cậu có thể tinh tường cảm giác được hơi thở ấm áp thở ra của thiếu tướng trẻ tuổi.

Môi mỏng kia hơi hơi mở ra, thanh âm trầm thấp thấm vào màng tai cậu, phun ra hơi thở nhẹ nhàng xẹt qua lỗ tai cậu.

Thiếu niên ghé vào trên người thiếu tướng trẻ tuổi, làm ổ trong lòng ngực hắn, chớp chớp mắt.

Cậu nghiêng đầu, lông mi ngoắc lên, cặp mắt đen nhánh thủy lượng xem xét Troell, lại chớp chớp, lông mi thon dài phe phẩy, hàng bóng dừng trên má cũng theo đó mà chớp động.

Sau đó, chớp vài cái rồi mắt nhắm lại, thiếu niên ngoan ngoãn mà oa ở trong lòng ngực Troell, đầu dựa vào trên vai Troell, cả người thoạt nhìn thì ngoan ngoãn vô cùng.

Vòng kim loại hóa thành nửa hình cung đã tự động thoát khỏi cổ tay mà lơ lửng trên cổ thiếu niên, hơi hơi phát ra ánh sáng, hoà lẫn cùng với ánh sáng vòng kim loại trên cổ tay Troell.

Thiếu tướng trẻ tuổi cúi đầu, nhìn không rõ thần sắc trên gương mặt tuấn mỹ kia, chỉ có thể thấy tay hắn mềm nhẹ mà xoa xoa mái tóc của thiếu niên đang ngoan ngoãn mà oa ở trong lòng ngực mình, lại kề sát vào bên tai thiếu niên thấp giọng nỉ non cái gì đó.

Động tác kia, có một loại cảm giác trìu mến nói không nên lời.

Thiếu niên oa ở trong lòng ngực hắn lại nghiêng nghiêng đầu, cơ hồ đã chôn cả khuôn mặt vào trong cổ Troell, từ bên ngoài chỉ có thể thấy được cái ót lông xù xù màu đen mà thôi.

Qua một lúc, Troell cũng nhắm lại mắt, ôm lấy thiếu niên trong lòng ngực rồi nặng nề ngủ, thoạt nhìn tựa như là đã lâm vào bên trong vui thích trên tinh thần ……

…………

…………………………

Nhìn thiếu tướng trẻ tuổi hiển nhiên là đã bắt đầu vui thích tiến hành tinh thần đồng điệu rồi nặng nề ngủ cùng thiếu niên trong lòng ngực mình trên màn hình, đáy mắt nam tử tóc quăn màu nâu đen toàn là vẻ trào phúng.

Tên thiếu tướng được phụ thân hắn hết sức tán thưởng này, chẳng qua cũng chỉ có như thế.

Ngáng chân trong bữa tiệc?

Loại trò chơi mà ngay cả trẻ con cũng biết này hắn chẳng có một chút hứng thú nào.

Đã không động thủ thì thôi, nếu mà động thủ thì nhất định phải là lôi đình vạn quân một kích phải chết —— đây là thứ mà hắn đã học được từ trên người phụ thân hắn.

Beat nhìn chằm chằm Troell trên màn hình, ánh mắt lạnh lùng.

Tên này thì tính là thứ gì chứ.

Kẻ này chẳng có gì đáng phải để ý hết.

“Một giờ sau phát động.”

Hắn mặt không biểu tình mà nói, dưới đáy mắt mang theo bóng ma nồng đậm.

Một câu của hắn, quyết định kết cục cuối cùng của hai người đang ngủ say trong phòng kia.

…………

Đã là đêm khuya, tuy rằng vẫn như cũ sáng ngời tựa như ban ngày, nhưng phần lớn người đều đã lâm vào bên trong mộng đẹp.

Thình lình xảy ra.

Một tiếng nổ vang kịch liệt mà đột ngột.

Cả tòa tháp nhọn đều phảng phất như run rẩy lên ——

Ở một bên thân tòa tháp nhọn, đột nhiên vỡ tạc ra bên trong một tiếng vang oành thật lớn, ngọn lửa hừng hực phụt ra từ lỗ thủng trên thân tòa tháp, ánh lửa đỏ rực ánh đỏ nửa bầu trời.

Đối diện tháp nhọn, phía trên một tòa tháp nhọn khác cách nó không xa, cửa sổ sát đất một căn phòng thật lớn mở rộng.

Tóc quăn màu nâu đen hỗn độn rơi rụng ở bên má, nam nhân mặc áo ngủ lẳng lặng mà đứng ở bên cửa sổ sát đất, bức màn kim sắc thật dày buông xuống bên người hắn.

Như cũ là một bộ tư thái quý tộc thong dong, hắn bưng chén rượu tinh oánh dịch thấu, rượu nho đỏ tươi tựa như máu nhộn nhạo từng gợn sóng bên môi hắn.

Hắn nhấp rượu khiến trên môi nhiễm lên vết đỏ tươi tựa như màu máu, mắt hắn không chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm hơn phân nửa phòng đã bị nổ đến sụp xuống ở phía đối diện, còn có ngọn lửa mang theo khí độc đang hung mãnh thiêu đốt ở bên trong.

Ánh lửa ánh đỏ mắt hắn, khóe mắt hắn ẩn ra vẻ sung sướng.

Giờ khắc này, đáy lòng hắn có một loại thỏa mãn cùng khoái ý chưa bao giờ từng có.

Sắp đến cao trào…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.