Từ bé đã bị mọi người nguyền rủa, bỏ mặc. Cho đến khi lớn vẫn vậy. Cô không phải là đứa trẻ đáng thương nhất hay sao? Đến năm cô 16 tuổi, được anh nhận làm con nuôi, được anh cho đi học, cho cô một ngôi nhà để ở, cho cô một mái ấm. Anh yêu thương cô như yêu thương con của mình, mặc dù anh chỉ hơn cô 10 tuổi. Tình yêu của cô cũng đã sớm nảy nở từ khi đó, để rồi giờ nó đúc kết thành một con sóng lớn không thể phá huỷ.
Cô cất giấu tình yêu này trong lòng, mãi đến khi một thời điểm thích hợp để nói ra. Cô đã từng rất nhiều lần nhìn trộm anh đang tắm. Mặc quần áo cho anh, ngủ cùng anh trên một chiếc giường. Có khi cô làm việc gì sai, liền bị anh đuổi xuống nhà ngủ, cấp thêm mỗi cái gối. Cô cố gắng học hành vì anh, để mai sau xứng đáng với anh, muốn làm vợ anh, lại sợ anh không chấp nhận.
Cô muốn anh yêu cô, thích cô, để ý yêu thương cô như chồng yêu vợ, cùng vun đắp một tình yêu to lớn và sinh ra những đứa con kháu khỉnh. Cô chỉ ước mình được sống hạnh phúc bên anh thôi, nhưng sợ rằng, đó chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh lại, sẽ trở về hiện thực không bao giờ quay về....