Xe ngựa của Ilvani nhanh chóng thông qua sự kiểm tra của lính gác cửa, tiến thẳng vào thành Hattusa. Cỗ xe dừng lại trước phủ hoàng tử, rèm xe được Ilvani vén lên. Anh quay lại nói với người con gái phía trong: “Công chúa! Chúng ta đến nơi rồi!”
Inari khoác chiếc áo choàng che phủ cả cơ thể, bước xuống xe tiến vào trong, vừa đặt chân qua cửa phủ hoàng tử. Thì một cái bóng lao vụt đến ôm chầm lấy nàng, làm cho tấm áo choàng rơi xuống đất, cái bóng vui mừng reo lên: “Công chúa! Người đã về rồi, Tito rất lo lắng cho người.”
Ilvani đứng phía sau lưng hai người họ, không hài lòng đằng hắng một tiếng, Tito vội vàng buông Inari ra. Còn Inari thì mặc kệ Ilvani đằng sau, vui vẻ kéo tay Tito vào trong nhà: “Inari xin lỗi, đáng lý ra không nên bỏ chạy một mình. Lần sau nếu có đi, nhất định tôi sẽ mang cả cậu theo.”
Tito chưa kịp trả lời nàng, thì một tiếng nói truyền đến khiến Inari giật mình: “Còn có lần sau ư?”. Inari đông cứng cả người lại, vội nở một nụ cười rạng rỡ rồi quay người lại, lao nhanh đến ôm chầm lấy người vừa nói kia: “Kail!”.
Kail lạnh mặt nhìn Inari đang ôm vai của mình, anh hừ một tiếng rồi bế luôn nàng lên tay, hỏi: “Chơi vui không?” . Inari nghe câu hỏi của anh, nàng biết anh đang giận, nhẹ giọng trả lời anh: “Hoàng huynh, anh biết rất rõ, em không đến đó để chơi mà.”
“Zannanza vẫn khỏe chứ?” Kail đặt Inari xuống chiếc ghế dài, bản thân lại ngồi xuống bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-giac-mo-o-hattusa/2976756/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.