Buổi sáng đầu xuân rực rỡ nắng vàng, những vũng tuyết còn đọng lại trên bãi cỏ dần dần tan ra dưới ánh nắng ngập tràn. Trên đồng cỏ hoa oải hương tím biếc, một chiếc thảm rực rỡ được trải ra dưới bóng cây tùng đổ xuống. Mà treo trên thân cây tùng săn chắc lại là một chiếc xích đu làm bằng gỗ và dây thừng xinh đẹp. Có hai người đang ngồi trên tấm thảm ấy, yên tĩnh hòa mình cùng với không khí vừa se lạnh vừa ấm áp của tiết trời đầu mùa.
Lavender không thể tập trung vào nội dung cuốn sách trên tay nữa, cô bé thở dài rồi buông quyển sách qua một bên. Phóng tầm mắt mình trải rộng trên cánh đồng hoa tím biếc, giọng nói khẽ như hơi thở: “Tớ thích hoa oải hương!” Cậu bạn mỉm cười dịu dàng, sau đó ngả người nằm xuống thảm, gác đầu lên chân của Lavender mà nhắm mắt lại. Lavender cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt của cậu bạn. Khẽ hôn lên mái tóc màu gỗ đào ấy và nói: Chúc ngủ ngon. Trong giấc mơ ở nơi nào đó xa lắm, Dan mỉm cười khi cô bé đặt nụ hôn lên mái tóc mình. Mùa xuân năm đó, Dan và Lavender chỉ mới bảy tuổi, nhưng giữa những đứa trẻ ấy đã hình thành mối dây liên kết chặt chẽ đến không ngờ.