Kaharu Inoue:
Nhiều khi chính tôi cũng tự hỏi có phải chú mèo của mình hiểu được những gì mà tôi hát hay không? Hay đó chỉ là tưởng tượng của tôi mà thôi, chính tôi cũng không thể trả lời được câu hỏi đó. Chỉ biết rằng mỗi khi tôi hát, nó sẽ nhảy lên chiếc đàn piano nơi tôi đang ngồi, và nằm yên nhìn chằm chằm vào tôi. Bộ lông màu xám đen xinh đẹp mượt mà, ánh mắt đen láy trong trẻo, sẽ ở đó cho đến khi bài hát kết thúc, thực sự là một con mèo kỳ lạ.
Mun Mun:
Tôi nhớ lần đầu tiên nghe giọng hát của cô ấy là vào một đêm mưa nặng hạt, đường phố lạnh ngắt chẳng có mấy bóng người qua lại. Tôi lang thang trong màn mưa, xuyên qua các ngõ hẽm ngang dọc, có lẽ tôi khá kỳ lạ, nhưng tôi không quan tâm. Mặc cho cả người đã ướt đẫm, tôi vẫn cứ tiếp tục bước đi, cho đến khi tôi nghe được giọng hát của cô ấy. Một chất giọng mộc mạc và sâu lắng đến nỗi trái tim của tôi đã bị đánh gục ngay từ lần đầu tiên đó.
Chỉ là một cô gái với bộ dạng bên ngoài của một chàng thư sinh điển trai, ngồi trong quán cà phê tránh cơn mưa ngoài phố. Chiếc bút trên tay ghi lại những ký tự lên cuốn sổ, còn giai điệu thì ngân nga bên bờ môi.Giây phút ấy tôi đã phải lòng cô ấy, một người phải có trái tim thuần khiết đến thế nào mới có được giọng ca lay dộng lòng người đến vậy. Vì lý do đó, mà mỗi lần cô ấy hát, tôi đều sẽ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-ma-phap/53941/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.