Author: Mai Tuyết Vân
Từ khi tỉnh dậy đến tận bây giờ, Kayuki và Isojin đều không rời khỏi cônửa bước, Nixi cảm thấy mình giống như một phạm nhân nguy hiểm luôn luôn bị giám sát vậy. Vì cơ thể chưa hoàn toàn tương thích với môi trường ởthế giới thần linh, nên cô không thể bước ra khỏi phòng nếu không cóKayuki hoặc Isojin đi theo. Bọn họ đã tạo ra một không gian chứa đầy sức mạnh thuần khiết bên trong phòng, họ muốn cô dần dần làm quen với nguồn Thần khí ở thế giới này.
May mắn thay, nơi cô đang ở còn có mộtban công mở ra ngoài, ở đó cô có thể hưởng thụ một chút cảm giác gọi làtự do. Hôm nay cũng không ngoại lệ, Nixi đang phơi mình dưới ánh nắng ấm áp ngày hè ngoài ban công. Cô không ngồi cũng không đứng, chỉ đơn giảnlà lơ lửng giữa không trung trong tư thế đang ngồi. Phép thuật được kiểm soát rất chính xác với tỉ lệ hoàn hảo, không gây ra bất kỳ sự hao tổnsức mạnh nào. Chiếc váy cổ điển trên người Nixi cứ phất phơ theo làn gió thổi vào từ mặt hồ, Thần khí bao quanh lấy cả cơ thể Nixi rất rõ ràng.
Các tiểu tinh linh và những tiểu thần có mặt trong khu vực gần đó đều cảmnhận được nguồn phép thuật đẹp đẽ kia. Chính sức mạnh ấy đã dẫn đườngkhiến họ lại gần chỗ Nixi đang ngồi, tuy vậy họ cũng không dám tiến lạiquá gần. “Cậu đừng quá sức như vậy, cứ làm quen dần là được.” Tiếng nóivang lên phá tan sự yên tĩnh của Nixi, cô không quay đầu lại mà mỉm cười trả lời: “Arnold!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-vien-ma-phap/53948/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.