Yêu, cho dù trái tim này đã gần bị bào mòn trở nên không còn nhịp thở, ta vẫn cứ yêu. Một tình yêu không cần vướng bận những dòng chảy của thời gian, một tình yêu đầy nhẹ nhàng nhưng lại ngọt ngào đến vô tận, tình yêu đó, có thể hay không sẽ mãi mãi trường tồn.Ai rồi cũng sẽ phải yêu, không sớm thì muộn. Tình yêu thời thay xuân luôn là mối tình đẹp đẽ nhất, cũng là thứ tình cảm ngây ngô đơn thuần nhất. Muốn buông bỏ cũng không thể, muốn tiếp tục cũng không thể. Đi sai đường chính là như vậy, tạo thành một bóng ma ảnh trong lòng, nhớ mãi không bao giờ quên.
Vào năm tháng vẫn còn chưa bước ra khỏi cánh cổng trường, khi đó, Phương Tình đã bị vẻ đẹp hút hồn của Lục Hân chiếm giữ. Cô ghi nhớ cái khoảnh khắc đó tận sâu trong trái tim, mãi mãi sẽ không thể nào quên đi sự tồn tại của Lục Hân ở trong dòng kí ức.Khi đã yêu sâu đậm một người, thời gian cũng đủ khiến ta hóa thành con thiêu thân. Dù sợ tổn thương vẫn cứ yêu, dù đau đớn vẫn cứ yêu, vì trong trái tim này không thể tồn tại bóng hình của bất kì một ai nữa. Người trong tim cô, là Lục Hân, muôn kiếp vẫn sẽ không bao giờ thay đổi! Cô yêu anh, trọn vẹn cả một trái tim.