Lưu Hiệp không dám được một tấc lại muốn tiến một thước. Nếu như nói ở lại Hà gia ngủ hoặc gì gì đó, phỏng chừng Hà Giai Hỉ sẽ lại một đao chém hắn. Vì thế cơm nước xong sau khi ăn hoa quả cũng rất lễ phép cáo từ ra về.
Song Hỉ vội vàng nhảy dựng lên nói: “Ba me, con tiễn anh ấy rồi về ngay”
Lưu Hiệp tươi cười đầy mặt nắm tay nhỏ bé của cô xuống lầu.
“Anh chạy tới nơi này… công ty thì làm sao?” Song Hỉ không tự giác dùng ngón trỏ cọ cọ trong lòng bàn tay ấm áp Lưu Hiệp.
Lưu Hiệp vốn đang muốn lợi dụng cơ hội lần này thổi phồng vĩ đại thêm. Vì cô công việc cũng không cần, không quản xa ngàn dặm mà đến thảo phạt nhà cô lấy lòng mọi người. Song nhìn thấy dáng vẻ cô lo lắng, cũng chỉ có thể xoa xoa đầu tóc bù xù của cô.
“Đừng lo lắng, anh chẳng qua là đem ngày nghỉ năm mới nghỉ trước mà thôi, chuyện công ty đều thu xếp cả rồi”
Song Hỉ yên bụng mà gật gật đầu, ấp úng nói: “Anh có thể đến. . . . em…. em rất vui . . . . .”
Song Hỉ tuy rằng dễ dàng thẹn thùng, não bộ lớn nhiều nếp gấp nhưng phản ứng trì độn; song cô có một điều tốt lắm đó là thành thật, từ trước đến nay nghĩ gì nói đó.
Lưu Hiệp ngay tức khắc cảm thấy rằng thời gian một ngày một đêm liều mạng làm việc và gì đó, đều là đáng giá.
“Ồ, ngoài việc vui ra . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-la-tinh-yeu/2117349/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.