Xuống xe, Lục Hân luôn nắm tay cô. Mới vừa mưa xong, mặt đường lúc này vẫn ướt sũng, Phương Tình vừa đi vừa quan sát, nơi này hẳn là môt khu dân cư, nhưng mà nhà ở có chút thưa thớt, cây cối xanh um tươi tốt, liếc mắt một cái nhìn vọng qua có thể không nhìn thấy nhà khác.
Dừng lại Phương Tình mới hiểu được vì sao nhìn không thấy nhà khác, trước mặt trên tường đầy dây Thường Xuân che phủ, vừa mới nhú lá non, xanh mơn mởn vô cùng thích thú.
Lục Hân đẩy ra cánh cửa rất nặng mang phong cách cổ xưa, sân rất lớn, một bên một dãy giàn nho, một bên dãy cây Hợp Hoa cao lớn, dưới tàng cây bài trí mấy hồ nước nhỏ.
Phương Tình rảo bước đi lên, đi trên đường lót gạch xanh, chú ý đánh giá mấy hồ nước nhỏ.
“Là hoa súng?” Phương Tình kinh ngạc hỏi.
Lục Hân gật gật đầu: “Đây là sân trước, quá nhỏ, chỉ có thể làm vài cái hồ nhỏ trồng vài cây súng, sân sau khá lớn, có con suối nhỏ. Tôi tìm người đào ngăn ra một cái áo nhỏ, trồng không ít hoa sen, đợi đến mùa hè, đoán chừng có thể rất tuyệt….”
“Chậm đã!” Phương Tình cau mày, “Ngôi nhà này của anh?”
“Của chúng ta!” Lục Hân ánh mắt trong trẻo, vươn tay vén lọn tóc rối ra sau tai cô, “Tôi đã chuyển sang tên em”
Phương Tình cả kinh, còn ngờ vực cho nên cứ nhìn hắn.
Lục Hân nhìn cô cười cười, cũng không có giải thích gì nhiều, đưa cô băng qua sân rộng, đi dạo phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-la-tinh-yeu/2117357/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.