Say rượu cộng thêm bữa tối ngủ trễ, Song Hỉ mơ mơ màng màng thức dậy, trong ký túc xá một người cũng không có, điện thoại di động bởi vì không còn pin mà tự động tắt từ lâu. Song Hỉ thay pin khởi động máy, phát hiện rất nhiều tin nhắn, đều là của Lưu Hiệp gửi.
Song Hỉ bất giác lộ ra tươi cười, nhưng khi nhìn thấy đồng hồ liền im bặt!
Đã gần đến giữa trưa rồi!
Song Hỉ nhanh chóng chạy về phòng vệ sinh rửa mặt, thay đổi quần áo bỏ chạy, cũng không nỡ tiếc tiền, ngoài cửa trường bắt taxi đi thẳng tới Hoa Nguyên.
Thở hồng hộc chạy ra khỏi thang máy, đâm đầu vào lòng một người.
“Em làm sao bây giờ mới đến?” Lưu Hiệp kéo Song Hỉ ra, bất mãn cau mày, từ hôm qua đến bây giờ vẫn gọi điện cho cô, tiếc rằng di động tắt máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời, buổi sáng hôm nay cũng không có tới làm, sợ đến mức hắn nghĩ cô giận hờn chạy trốn.
“Xin lỗi tổng giám đốc, tôi ngủ quên!” Song Hỉ khúm núm nói áy náy, lại đưa tới sự bất mãn của hắn lớn hơn nữa.
“Được rồi, tôi bây giờ có việc phải đi ra ngoài, em. . .buổi tối chờ tôi cùng nhau ăn cơm!”
Song Hỉ âm thầm nắm tay, lấy đủ dũng khí cự tuyệt: “Rất xin lỗi, em. . . . . . buổi tối em có việc, không rảnh!”
Phương Tình nói rất đúng, không thể để cho bản thân mình bị hại, trước khi hắn xử lý tốt hồng nhan tri kỷ của hắn nhất định phải bảo trì khoảng cách! Huống chi hắn cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-la-tinh-yeu/26633/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.