Thành phố N ở miền Bắc, những năm trước vào lúc này thời tiết đều rất lạnh, có lẽ bởi vì năm nay là mùa đông ấm áp, cho nên đã là cuối mùa thu, thời tiết vẫn còn rất đẹp.
Phương Tình trong lòng có chút uất ức, Song Hỉ vô tâm vô phế, xuống xe liền bị Lưu Hiệp thân thiết nắm tay nhỏ bé, bỏ lại mình cô, một người vô cùng thẹn thùng cười ngây ngô, một người phong tình đắc ý hả hê, ở phía sau có bóng ma đi chầm chậm
Phương Tình hóa bi phẫn thành sức lực, đi một mình ở trước nhất, biết Lục Hân theo ở phía sau cũng không để ý tới.
Lục Hân im lặng đi phía sau cô, lúc này đặc biệt có ý xấu mong chờ hy vọng cô có thể không cẩn thận trật chân, không cần nghiêm trọng, có thể vừa vặn ngã ra khiến cho bản thân hắn có thể đúng lúc làm anh hùng cứu mỹ nhân là được.
Phương Tình thở hồng hộc dừng lại, xoay người xoa hông thở hắt: “Còn mất bao lâu mới có thể đến?”
Không phải cô có thể lực không tốt, mà là đi đoạn đường lên núi quả thực đã đi rất lâu.
Lục Hân không thích cảm giác bị nhìn xuống thế này, đi lên trên hai bước rồi mới thản nhiên nói: “Đã sớm đi qua, hai người bọn họ đoán chừng đã bắt đầu nhóm lửa .”
Phương Tình đột nhiên có một cảm giác trời đất xoay chuyển, trong cơn giận dữ: “Vậy sao ngài không nói sớm?”
Lục Hân mặt nhăn mày nhíu: “Tôi nghĩ em muốn lên núi ngắm phong cảnh chứ?”
Phương Tình không nói gì, trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-la-tinh-yeu/26631/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.